“Trần Thiên Hạo, cậu nghe tôi nói đi. Chúng ta không còn nhỏ nữa, không thể hành động theo cảm tính”.
Tiêu Mị Mị thấy anh đánh ngã mấy người liên tiếp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Sau đó cô ta hạ giọng, vẻ mặt cầu khẩn.
“Trần Thiên Hạo, cậu mau trốn đi. Giang Đại Bằng sẽ không tha cho cậu đâu. Tôi thấy bên mạn thuyền có một chiếc mô tô nước. Cậu mau nhảy xuống biển lái mô tô chạy đi”.
Từ khi anh bước lên du thuyền, cô gái này vẫn luôn bảo vệ và nói giúp cho anh, khiến anh có ấn tượng rất tốt.
Anh cười đáp.
“Tiêu Mị Mị, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng chiếc mô tô kia đã hết xăng rồi, tôi không đi được đâu”.
“Cậu bị ngốc à? Hết xăng mà vẫn còn cười được”.
Tiêu Mị Mị cười khổ mắng.
“Không sao, lát nữa bạn tôi sẽ đến đây đón tôi”.
Trần Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.
“Được rồi, nhưng mà bây giờ bạn của cậu vẫn chưa tới, Giang Đại Bằng sẽ không bỏ qua cho cậu”.
“Tôi, tôi lại không thể giúp được gì”.
Nói tới đây, cô ta nhìn thấy Khâu Giang dẫn theo một đám người hùng hổ xông tới. Mấy huấn luyện viên thể hình dáng người cao to lực lưỡng cũng vây quanh. Cô ta không khỏi lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Trần Thiên Hạo.
Cô ta vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cầu xin.
“Giang Đại Bằng, coi như tôi cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Trần Thiên Hạo lần này đi”.
“Mị Mị, có mấy lời tôi không cần nói rõ ràng chắc cậu cũng hiểu được. Tôi tìm cậu ta lâu như vậy mà không thấy, hôm nay cậu ta tự mình dẫn xác tới, cậu nghĩ tôi sẽ để yên sao?”
Giang Đại Bằng hung hãn nói.
“Nhưng mà… dù sao chúng ta cũng là bạn học của nhau”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!