Đó là phó thống lĩnh của đơn vị trực thuộc đội quân Đông Hoang đóng quân tại đây, không phải người ông ta có thể chọc vào.
Đội trưởng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vừa thấy người tới là ai liền chạy lên nịnh nọt.
“Phó thống lĩnh Tưởng, lâu rồi không gặp. Mọi người đến đây làm nhiệm vụ gì vậy?”
Tưởng Đại Vi hung hãn xông lên đạp ngã ông ta xuống đất.
Sau đó ra lệnh cho toàn bộ quân lính đang có mặt.
“Bắt tất cả bọn họ lại cho tôi”.
“Phó thống lĩnh Tưởng, cậu hiểu lầm gì rồi. Chúng tôi là đội tuần tra của chính quyền mà”.
Nào ngờ, người đàn ông đầu trọc trông có vẻ có thân phận cao quý hơn Tưởng Đại Vi lại đi thẳng tới trước mặt Trần Thiên Hạo, cung kính cúi đầu chờ lệnh ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người.
“Hự!”
“Rốt, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì?”
“Mà đến cả phó thống lĩnh một đơn vị trực thuộc quân Đông Hoang và người có địa vị cao hơn phải đứng chờ mệnh lệnh như vậy?”
Tào Mãnh đã bị dọa sợ kinh hồn bạt vía, dứt khoát quỳ rạp xuống trước mặt anh.
“Chủ nhân, chủ nhân, tôi xin được làm chó của ngài”.
Trần Thiên Hạo dửng dưng nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu.
“Phải chuẩn bị nghe lệnh của tôi bất cứ lúc nào. Còn bây giờ ông cút được rồi”.
Ông ta gật đầu lia lịa, sau đó chạy như bay trở về du thuyền của mình.
“Mọi người điều tra đến đâu rồi?”
Anh nhìn ra mặt biển mênh mông, cất giọng hỏi Thanh Long.
“Chưa phát hiện được manh mối gì, nhưng người của chúng ta phát hiện chiếc mô tô kia ở cảng biển gần Đế Đô. Có lẽ đối phương đã vào Đế Đô rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!