Anh nhìn sang Hoa Nhụy đang nơm nớp lo sợ.
“Giám đốc Hoa, cô thấy tiền chữa trị của bố cô khoảng bao nhiêu?”
Cô ta lập tức òa khóc nức nở.
“Anh Trần, bố tôi, ông ấy được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi. Xin anh hãy đưa tôi đến bệnh viện với”.
Sắc mặt anh sa sầm lại, gật đầu đáp.
“Được!”
Sau đó, anh chỉ vào Lưu Đông.
“Cậu cũng đi với chúng tôi”.
Ô tô lao nhanh như bay trên đường, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện huyện. Bởi vì nguyên nhân hộ khẩu nên bọn họ lựa chọn cứu người ở bệnh viện huyện.
Khi bọn họ đến nơi, phòng cấp cứu đã được mở ra, bác sĩ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Bệnh nhân chảy máu quá nhiều, phần trăm sống sót rất nhỏ”.
Nghe thấy thế, Hoa Nhụy không kìm được gào khóc ầm ĩ. Mặc dù cô ta rất ghét bố mình nghiện rượu nhưng dù sao cũng là bậc sinh thành, là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô ta.
“Bác sĩ, tôi xin ông. Xin ông cứu bố tôi với”.
“Điều kiện chữa trị ở bệnh viện chúng tôi có hạn, hay là cô chuyển đến bệnh viện trung tâm thử xem”.
Trần Thiên Hạo nhanh chóng gọi điện thoại cho Vương Uyên Bác.
“Bác sĩ Vương, mau chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi. Bạn tôi gặp tai nạn cần cứu chữa gấp”.
Tiếp đó, anh lại gọi cho Tiết Thiên Linh.
“Bây giờ ông mau đi theo đường quốc lộ 315 tới bệnh viện huyện, có bệnh nhân đang cần ông cứu chữa”.
Phong cách làm việc của anh rất nhanh nhẹn dứt khoát, khiến Lưu Đông phải trố mắt nhìn.
“Nếu ông ấy xảy ra mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Lúc này Hoa Nhụy đã sợ đến mức không biết phải làm gì, cô ta mất hết hồn vía nhìn Trần Thiên Hạo đã sắp xếp xong mọi việc.
"Anh Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!