Sau khi xử lý xong mọi việc, đã là đêm khuya, sau khi trải qua sáu giờ phẫu thuật, cộng thêm sự giúp sức của Tiết Thiên Linh, Hoa Tiểu Bình cuối cùng cũng giữ được tính mạng.
Hoa Nhụy vô cùng cảm động, cô ta quỳ xuống trước mặt Trần Thiên Hạo và Tiết Thiên Linh.
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Nói xong câu này, áp lực cực lớn trong lòng cùng với sự hành hạ về mặt tinh thần khiến cho cô ta không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn, cô ta ngất đi.
Trần Thiên Hạo ôm cô ta dậy, đưa vào trong một phòng bệnh gần đó.
"Vương".
Tiết Thiên Linh đi ra hành lang bệnh viện, giọng nói có vẻ nghiêm trọng.
"Có chuyện gì?", Trần Thiên Hạo hỏi.
"Người bệnh này..."
Ông có hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo.
"Chắc là người ngài muốn tìm".
"Người tôi muốn tìm?"
Trần Thiên Hạo giật nảy mình.
"Ý ông là sao?"
"Đầu sói!"
Tiết Thiên Linh đột nhiên nói ra một câu khiến Trần Thiên Hạo kinh ngạc.
Hai mắt anh mở lớn, cổ họng run rẩy.
"Nói!"
"Ban nãy khi làm phẫu thuật, tôi nhìn thấy bên ngực trái của ông ta có một hình xăm đầu sói, giống hệt với hình vẽ ngài đang tìm".
Giọng Tiết Thiên Linh vô cùng nghiêm trọng.
"Hít!"
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.
Không thể nào. Chẳng nhẽ người mình khổ sở tìm kiếm lại là ông ta sao?
Nhưng người đó đã mất tích ngoài biển khơi, cuối cùng Thanh Long chỉ tìm được tin tức liên quan ở Đế Đô, sao ông ta lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Không đúng, cực kỳ sai.
Có điều nếu có tin tức này thì nó chắc chắn có liên quan rất lớn.