Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiêu Mị Mị đau lòng, Trần Thiên Hạo ơi là Trần Thiên Hạo, cậu giết tôi rồi.  

 

Mặc dù không muốn nhưng cô ấy vẫn lái xe về phía khách sạn Áo Long, bàn tay niết thẻ ngân hàng đến trắng toát.  

 

Cổng khách sạn Áo Long đỗ đầy xe sang, xe thương vụ, nơi đây là địa điểm ăn uống giao lưu của giới thượng lưu, vậy nên nhiều cô gái cũng rất muốn đến đây câu đại gia giàu có.  

 

Chiếc xe mini không hợp với chỗ này đỗ lại trước cửa khách sạn Áo Long.  

 

Ở cửa, một anh chàng đỗ xe nhìn chiếc xe mini, hơi sững sờ, nhưng vẫn tiến lên khách khí nói.  

 

"Chào cô, chào anh, mời anh xuống xe, cô có thể đưa chìa khóa cho tôi, tôi giúp hai vị đậu xe".  

 

Anh chàng mở cửa cho Trần Thiên Hạo, sau đó vội vàng sang bên kia mở cửa cho Tiêu Mị Mị.  

 

"Xin lỗi, tôi tự đậu là được".  

 

Anh chàng mỉm cười lúng túng, trong lòng điên cuồng mắng mấy câu, đồ nghèo.  

 

Tiêu Mị Mị đương nhiên biết, đỗ xe hộ không miễn phí, đều tốn tiền.  

 

Bởi vì cô ấy từng cùng bạn trai cũ đến đây một lần, đỗ một lần mất một trăm tệ, bằng tiền ăn một tuần của cô ấy.  

 

"Khách sạn ở Đế Đô quả nhiên hơn Nam Thành nhiều".  

 

Trần Thiên Hạo nhìn tòa khách sạn cao chọc trời, qua cửa kính có thể thấy được nội thất sang trọng, anh không kìm được gật đầu.  

 

"Nam Thành đương nhiên không thể bằng chỗ này, có điều chi phí sinh hoạt cũng không bằng".  

 

Tiêu Mị Mị mỉm cười, đau lòng nói.  

 

"Vậy nên tôi mới muốn đến xem giá cả ở chỗ này cao thế nào, đi nào!"  

 

Trần Thiên Hạo mặc bộ vest thoải mái màu đen trông không hề tầm thường, Tiêu Mị Mị mặc một chiếc váy ngắn trông khá bình thường, làn da nõn nà của cô ấy như cao su, đi đến đâu cũng khiến người ta thở dài thán phục.  

 

Có điều lễ tân ở cửa nhìn thấy chiếc xe mini của hai người cùng với dáng vẻ không muốn nhờ đỗ xe của Tiêu Mị Mị, họ đã quen tiếp đón mấy đại gia sẵn sàng vung tay chi cả trăm cả nghìn rồi, nên lúc này cô lễ tân cũng không mỉm cười cung kính nữa.  

 

"Lễ tân ở Đế Đô có vẻ không hiếu khách lắm nhỉ, thái độ phục vụ không tốt".  

 

Sau khi Trần Thiên Hạo mở cửa liền oán trách với Tiêu Mị Mị.  

 

Tiêu Mị Mị hiểu rõ, mình không muốn nhờ người ta đỗ xe, sao người ta có thể đối xử tốt với mình được.  

 

"Ha ha, bọn họ chê nghèo thích giàu, chúng ta mặc kệ đi".  

 

Tầng một của khách sạn là quầy lễ tân, chuyên để tiếp đón khách.  

 

Hai người vừa đi vào, đã có người nhiệt tình đón tiếp.  

 

"Chào cô, chào anh, xin hỏi hai người muốn ăn hay thuê phòng, hay muốn vui chơi ở câu lạc bộ? Khách sạn của chúng tôi đều có". 

 

Nhấn Mở Bình Luận