Sau khi đại đội phòng chống bạo động rời đi.
Cả con phố Phục Hưng vốn bị giới nghiêm đã bắt đầu có vài người lẻ tẻ bước qua.
Một số người vừa chạy ra xa vẫn chưa rời đi, chứng kiến công ty bất động sản Trần Thị vẫn bình yên vô sự.
Ai cũng nhao nhao thán phục líu cả lưỡi.
Rốt cuộc chỗ dựa sau lưng bất động sản Trần Thị mạnh tới cỡ nào?
Đến cả đại đội phòng chống bạo động ra mặt cũng không thể động tới bọn họ.
Tại công ty bất động sản Trần Thị.
Sau khi Sở Vân Long đi khỏi, cơ thể căng cứng của bà Trần mới được thả lỏng.
Bà thở hắt ra một hơi, ngồi phịch xuống ghế.
Bà đã lăn lộn trong giới kinh doanh hơn hai mươi năm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên bà gặp phải chuyện như vậy.
Nếu nói bà không sợ thì chắc chắn là nói dối.
Thế nhưng, bà không thể lùi bước.
Nhất là từ sau khi con trai trở về, bà càng có lòng tin hơn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là người làm ăn, không nên gây gổ gay gắt với giới chính quyền làm gì.
Biết thời thế lùi một bước, sẽ tạo nên nhiều khả năng tốt đẹp hơn cho cả hai bên.
“Thiên Hạo, con có sợ không?”
“Không”, Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng đáp.
Bà Trần không nhịn được cười phá lên, vẻ mặt đắc ý.
“Con trai giỏi lắm”.
Anh vẫy tay với mấy nhân viên bị đánh ngã.
“Mấy người đến phòng kế toán đi, mỗi người được lĩnh sáu tháng tiền lương.
Đây là tiền thưởng”.
Đám người kia nghe thấy thế, vui mừng ra mặt, cố chịu đau đớn đứng dậy cúi đầu cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Chuyện hôm nay, anh không nuốt trôi được cục tức này.
Anh gọi đến một dãy số điện thoại.
“Thanh Long, đến Nam Thành ngay”.
“Thiên Hạo, mẹ nghe nói con đánh cược với ông cụ nhà họ Lưu xin thư của chiến thần Đông Hoang.
Con xin được chưa?”, Bà Trần tò mò hỏi.
Vẻ mặt Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên trở nên khó coi.
Bởi vì hai ngày nay, Trần Thiên Hạo không hề có hành động gì.
Chẳng lẽ thư của chiến thần Đông Hoang lại tự gửi đến nhà anh sao?
Anh chỉ nhếch miệng cười, bình tĩnh lấy bức thư đã viết sẵn kia từ trong ngực ra.
“Mẹ, con lấy được thư rồi”.
Cô sửng sốt, há hốc mồm không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu nói:
“Đây là hàng thật sao?”
“Tiểu Nguyệt, sao lại không phải thật được? Thiên Hạo làm được mà”.
“Đám người nhà họ Lưu kia ngu dốt khinh thường người khác”.
Bà Trần tự hào lên tiếng.
Trong đại viện nhà họ Tiền.
Tiền Quán Thần đang nhàn nhã uống trà.
Đột nhiên chuông điện thoại réo lên inh ỏi.
Ông ta liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, nuốt nước trà trong miệng xuống.
Xem ra mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi.
Ông ta ấn nút nghe máy.
“Hỏng chuyện rồi”.
“Cái gì?”, ông ta giật mình đứng bật dậy, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.
“Sau này có chuyện gì liên quan đến nhà họ Trần cũng đừng tìm tôi nữa.
Tôi không dám nhúng tay vào đâu”.
“Tút tút!”
Đối phương dứt khoát cúp máy.
Trái tim Tiền Quán Thần quặn thắt lại.
Gương mặt ông ta cũng trở nên tái nhợt.
“Trần Thiên Hạo khó giải quyết tới vậy sao?”
“Tao không phục!”
Nếu như nhận được cuộc gọi này vào ngày hôm qua, có lẽ ông ta sẽ nghĩ đến việc dừng lại.
Nhưng giờ đây toàn bộ hộp đêm ở khu Sùng Văn của ông ta đã bị nhà họ Trần nhổ sạch tận gốc chỉ sau một đêm.
Đây chính là công sức mấy chục năm nay, sao ông ta có thể cam tâm từ bỏ?
Gương mặt nhợt nhạt dần trở nên dữ tợn.
Ông ta gọi tới một dãy số.
“Lão Quỷ, mục tiêu là bà già mù nhà họ Trần”.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Thiên Hạo đang ngồi ăn sáng với bà Trần và Lưu Tiểu Nguyệt trên gác lửng.
Chu Tước dẫn theo Lưu Cảnh Minh mặt mày tiều tụy từ ngoài cửa đi vào trong.
Lưu Tiểu Nguyệt cau mày nhìn gương mặt be bét máu của ông ta, lập tức hiểu ra là bị Lưu Mỹ Lệ đánh.
Trong lòng cô thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Thở dài thườn thượt.
“Bố tới đây làm gì?”
“Tiểu Nguyệt, bố lo cho con lắm.
Lưu Bá Thiên nhờ nhà họ Tiền và nhà họ Châu trợ giúp.
Chỉ cần con quay về sẽ khó lòng trở ra”.
“Con hãy hứa với bố hôm nay đừng đến nhà họ Lưu nữa được không?”, ông ta nói giọng cầu khẩn.
“Đừng đến? Tại sao lại không?”
Bà Trần không vui lạnh giọng cất tiếng.
“Ông đang coi thường nhà họ Trần chúng tôi hay là sợ con trai tôi không giữ được lời hứa?”
“Bà nghĩ thư của chiến thần Đông Hoang là thứ muốn có là có được sao?”, Lưu Minh Cảnh lắc đầu hỏi.
Quả thật đối với ông ta mà nói, chuyện này chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
“Có được hay không không cần ông lo.
Ông chỉ cần chuẩn bị gả Tiểu Nguyệt cho nhà họ Trần chúng tôi thật hoành tráng là được”.
Trần Thiên Hạo ăn hết bánh quẩy trong miệng rồi đứng lên.
“Nào, đến nhà họ Lưu thôi”.
Lưu Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
Trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối.
Không biết hôm nay đến đó còn có thể bình an trở về hay không.
Anh nhìn ra được sự bất an của cô, khẽ mỉm cười.
Kéo cô về phía mình.
“Tiểu Nguyệt, có anh ở đây rồi”.
Sau đó, anh quay sang nhìn mẹ mình.
Dịu giọng nói.
“Mẹ ở nhà chờ tin vui của con nhé”.
Bà Trần gật đầu đáp lại.
“Ừ, mẹ biết con trai mẹ giỏi giang mà”.
“Cứ yên tâm đi đi”.
Hai người họ nắm tay nhau cất bước rời đi.
Lưu Cảnh Minh toan ngăn cản, thế nhưng dáng người cao lớn của Trần Thiên Hạo như tỏa ra áp lực ngút trời, khiến ông ta không dám tới gần.
“Tiểu Nguyệt, con đừng đi”.
Ông ta tuyệt vọng kêu lên.
Thế nhưng hai người kia chẳng thèm ngó ngàng gì đến ông ta, sánh vai rời đi.
“Lưu Cảnh Minh, uổng cho ông là một thằng đàn ông”.
“Đúng là vô dụng!”
Bà Trần lớn tiếng quát rồi chống gậy đi vào trong phòng.
Lưu Cảnh Minh xịu mặt ủ rũ.
Sao ông ta lại không muốn làm một người đàn ông mạnh mẽ đầu đội trời chân đạp đất.
Làm một người bố có thể che chắn phong ba cho con gái.
Ông ta cắn chặt răng nhìn theo bóng người của Trần Thiên Hạo đang xa dần.
Thầm nghĩ nếu mình đã quyết định trở mặt Lưu Mỹ Lệ thì còn cần quan tâm gì đến thân phận tài sản nữa.
Cùng lắm thì, mất hết cũng được.
Còn tốt hơn là ngày nào cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Ông ta hạ quyết tâm đuổi theo.
Tại đại viện nhà họ Lưu.
Toàn bộ các cánh cửa đều được mở toang.
Lưu Bá Thiên ngồi trước chiếc bàn vuông bằng gỗ táo ở chính giữa.
Phía sau lão ta là đông đảo các bậc cha chú và một vài thanh niên tiêu biểu của nhà họ Lưu.
Đồng thời, hai ông lớn có máu mặt là Tiền Quán Bằng và Châu Minh cũng nhận lời đến làm chứng.
Tiền Quán Bằng còn dẫn theo đứa cháu trai ngốc của mình là Tiền Cẩm.
“Ông nghĩ thằng ranh nhà họ Trần kia có dám đến không?”
Ông ta châm chọc hỏi.
Mặc dù thực lực của nhà họ Trần lớn hơn hẳn một gia tộc hạng ba.
Nhưng ông ta cũng không tin Trần Thiên Hạo có thể mang thư của chiến thần Đông Hoang tới.
Vậy nên hôm nay ông ta có ý đồ riêng.
Dẫn theo đứa cháu trai ngốc của mình đến.
Để lập hôn ước với Lưu Tiểu Nguyệt trước mặt mọi người.
Sỉ nhục Trần Thiên Hạo một phen.
Đương nhiên ông ta cũng từng được chứng kiến sức mạnh của anh nên lần này còn cẩn thận dẫn theo sát thủ do nhà họ Tiền bồi dưỡng nên.
Nếu anh không đến thì coi như chưa đánh đã thắng.
“Chỉ cần nó dám đến, tôi sẽ khiến nó có đi mà không có về”.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Lưu Bá Thiên lạnh lùng quét qua cổng lớn.
Châu Minh lại lặng lẽ thưởng thức trà ngon, không nói lời nào.
E là những người đang có mặt ở đây đều không biết thực lực thực sự của Trần Thiên Hạo là như thế nào.
Đến cả Tiền Quán Bằng dù đã mấy lần chịu thiệt từ anh nhưng vẫn không ý thức được đắc tội anh sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề ra sao.
Điều Châu Minh cần làm chính là tranh thủ giờ phút quan trọng, đứng ra nói giúp Trần Thiên Hạo.
Chỉ là làm màu chút thôi, cũng chẳng đem lại tác dụng gì lớn..