“Lập tức điều động toàn bộ người qua đó”.
“Thanh Long, thu quân quay về hải đảo”.
Sau khi ra lệnh xong, Trần Thiên Hạo vội vàng chạy đi.
Mẹ nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Tại khu nhà máy bỏ hoang ở phía Tây thành phố.
Bên trong một nhà máy sản xuất thép cũ nát cực lớn ở phía cuối cùng.
Vẻ mặt của Tiền Quán Thần đang cực kỳ dữ tợn.
Ông ta không ngừng gọi đến số của Tiền Quán Bằng nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Tim ông ta đập thình thịch, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Thế nhưng, ông ta vẫn cố chấp cho rằng, Trần Thiên Hạo sẽ không dám động tới Tiền Cẩm, bởi vì ông ta đang bắt giữ mẹ anh.
Nhớ tới tiếng hét thảm thiết vừa rồi của con trai trong điện thoại, trái tim ông ta như quặn thắt lại.
Ông ta hùng hổ xông lên tát thật mạnh lên mặt bà Trần.
“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ diệt hết cả nhà bà”.
Bà Trần bị đau phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm.
Phun đầy mặt Tiền Quán Thần.
“Khốn kiếp, đợi con trai tôi tới đây sẽ đánh chết ông”.
“Con trai bà? Nó không tới càng tốt.
Nếu nó dám tới đây, bà nghĩ nó còn toàn mạng trở ra sao?”
Tiền Quán Thần nở nụ cười rét lạnh.
Ông ta lại cho bà Trần ăn một bạt tai.
Đánh mạnh tới mức khiến bà ngất xỉu.
“Reng reng reng!”
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Tiền Quán Thần vội vàng nghe máy.
“Chủ tịch Tiền, không xong rồi”.
“Nói mau”.
“Toàn bộ tài sản của nhà họ Tiền chúng ta đều bị đội quân Đông Hoang niêm phong lại rồi”.
“Hơn nữa, các hộp đêm đều bị người của Vương mặt sẹo chiếm hết cả rồi, người của ta vừa bị đánh vừa bị bắt bớ”.
“Nhà họ Tiền sắp diệt vong rồi”.
“Cái gì?”
Ông ta khiếp sợ gầm lên.
Dự cảm không lành trong đầu ông ta càng thêm mãnh liệt.
Ông ta run rẩy gọi điện thoại cho phó chủ tịch Trần.
“Phó chủ tịch Trần, tại sao nhà họ Tiền chúng tôi lại bị quân Đông Hoang chiếm đóng?”
“Cút đi, ông đây còn đang lo không giữ được mạng.
Gọi cho ông đây làm cái gì?”
“Tút tút!”
Tiền Quán Thần sợ hãi nuốt nước bọt.
Ông ta lại nhìn sang bà Trần, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Rốt cuộc Trần Thiên Hạo là ai?
Mà lại có quyền điều động cả đội quân Đông Hoang.
Ông ta nhớ tới mấy lần đối đầu với anh, đối phương đều có thể giải quyết dễ dàng.
Ông ta vô thức rùng mình.
E là thân phận của thằng nhóc này không hề đơn giản.
Bỗng ông ta nhớ tới một người.
Phó tư lệnh căn cứ quân sự hải đảo, Hoa Mãnh.
“Sếp Mãnh, tôi là Tiền Quán Thần đây”.
“Tiền Quán Thần? Ông đang ở đâu?”
“Tôi…”
Ông ta đột nhiên cảnh giác, không chịu nói ra.
“Sếp Mãnh, tại sao các ông lại muốn đối phó với nhà họ Tiền chúng tôi? Chẳng lẽ chúng tôi đã làm sai chuyện gì rồi sao?”
“Đừng nói lảng sang chuyện khác, bây giờ ông đang ở đâu?”
“Còn nữa, tôi cảnh cáo ông, lập tức trả lại bà Trần toàn vẹn”.
“Nếu không, cả nhà họ Tiền của ông sẽ phải chôn cùng đấy”.
Ông ta không khỏi hoảng loạn.
Rốt cuộc cũng ý thức được, mình đã chọc phải người không nên chọc.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao.
Ông ta đâu còn cách nào khác.
“Sếp Mãnh, nể tình hai ta quen biết lâu năm, ông có thể nói rõ cho tôi biết được không?”
“Nói cái con khỉ.
Tôi nói cho ông biết, chính vì chúng ta quen nhau nên địa vị hiện giờ của tôi cũng sắp không giữ được nữa rồi.
Con mẹ nhà ông, mau nói ra đi, ông đang ở chỗ nào?”
Tiền Quán Thần không chút do dự lập tức cúp máy.
Ông ta vẫn chưa yên tâm, bèn đập nát điện thoại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tù mù trên nóc nhà máy, chán nản thở dài.
Hết thật rồi.
Mấy chục năm lăn lộn trên thương trường lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lại còn hủy hoại triệt để.
Nhà họ Tiền đã không còn, sợ là con trai ông ta cũng không có kết cục tốt đẹp.
Tất cả đều là tại Trần Thiên Hạo.
“Trần Thiên Hạo, mày hại tao mất tất cả, tao sẽ không tha cho mày đâu”.
Ông ta quay ngoắt sang nhìn bà Trần, ánh mắt sắc lạnh lóe lên vẻ ác độc.
Nếu phải chết, vậy thì cùng chết đi.
Nhất định không thể để cho Trần Thiên Hạo sống tốt.
Ông ta cầm một ống thép dài khoảng một mét trong đống phế liệu bên cạnh, chậm rãi bước tới chỗ bà Trần.
Hôm nay bà phải chết!
“Uỳnh!
Cổng lớn rỉ sét của nhà kho bị một chiếc Lincoln đen tuyền phá hủy, đèn pha sáng quắc.
Ánh đèn chói lóa khiến Tiền Quán Thần không nhịn được nheo mắt lại, vô thức giơ tay lên che.
Chiếc ô tô lao vút lên không trung!
Rồi hạ xuống đất, bánh xe trượt dài tạo ra tiếng ma sát khiến người ta lạnh sống lưng.
Chiếc xe lao thẳng đến chỗ Tiền Quán Thần.
Ông ta cuống cuồng giơ ống thép kia lên đánh tới tấp lên kính chắn gió đầu xe rồi nhảy sang một bên tránh né.
Ông ta lăn lộn dưới đất vài vòng, thoát khỏi sự tấn công của chiếc xe.
Ông ta xoa bóp cánh tay đau nhức, đứng dậy đi xem thử.
Thì thấy chiếc xe màu đen như bị mất phanh lao một mạch vào cột trụ inox khổng lồ của nhà máy.
“Rầm!”
Khói đen tỏa ra khắp đầu xe, một ngọn lửa dần bùng lên.
Bịch!
Cửa xe bị người ngồi bên trong đá văng.
Trần Thiên Hạo từ hàng ghế sau bước xuống.
Đồng thời, Chu Tước cũng đi ra từ ghế lái.
Tiền Quán Bằng nhìn thấy hai người họ không hề bị thương, sắc mặt tràn đầy u ám.
Ông ta gào lên với nhà kho trống không.
“Đến lượt các người ra tay rồi đấy”.
Ông ta vừa dứt lời, bốn bóng người mặc quần áo dị dạng chậm rãi bước ra từ nơi bị bóng tối bao phủ bên trong nhà máy.
Bọn họ giơ bàn tay bàn chân lên.
Trong số đó có một cô gái dáng người bốc lửa, tay đang bóp mấy thứ đồ giống ngón tay.
Cô ta vừa đi vừa lên tiếng trách móc.
“Đều tại cậu đấy cậu ba.
Lúc đầu bà đây có cái to hơn, định giữ lại dùng thì bị cậu đè chết luôn”.
Cậu ba cơ bắp cuồn cuộn, dáng người thô kệch, tay cầm xích sắt buộc một quả cầu màu đen bằng sắt khổng lồ.
Hắn ta vác lên vai trái.
“Ha ha ha, tôi không để ý, lần sau tôi sẽ giữ lại cho chị”.
“Cậu ba, cậu không giữ lại thì còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ cậu định chơi với chị Hoa à?”
Một gã đàn ông cao chừng hai mét, vóc người gầy gò, mặt dài cười xấu xa nói.
Bên hông gã ta có treo một thanh kiếm Nhật.
“Nói vớ vẩn.
Cái đồ chơi của cậu ta bé lắm, tôi phải dùng kính hiển vi mới soi ra được, chẳng phải sẽ khiến tôi mệt chết sao?”
Chị Hoa liếc mắt quyến rũ, che miệng cười khẽ.
Chàng trai trẻ cầm đầu mặc áo đen, tóc dài nửa bên mặt che khuất một con mắt.
Da mặt trắng nõn nà, sau lưng là một thanh đao cổ màu đen.
Một làn gió lớn thổi qua nhà máy cũ nát, bụi bặm bị cuốn hết lên.
Vô số rác rưởi bị gió lốc cuốn theo tạo nên một vòi rồng bằng rác ở một góc hẻo lánh trong nhà máy.
Mái tóc dài của chàng trai kia cũng bị gió tốc lên, con mắt còn lại như ẩn như hiện lóe lên sắc đỏ, hiện vẻ khát máu.
Gã ta nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo và Chu Tước.
Sau đó giơ tay ra hiệu.
Chân vẫn đứng yên tại chỗ.
Ba người kia tức thì ngậm chặt miệng.
Vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người đang đứng bên cạnh chiếc xe.
Một đối thủ có thể khiến họ phải nghiêm túc đánh một trận.
Thật thú vị!
Tiền Quán Thần tức lộn ruột, mặt đỏ phừng phừng, trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo, hung hãn nói.
“Mày là Trần Thiên Hạo phải không?”
Anh không thèm ngó ngàng gì đến ông ta, từ lúc bước ra chỉ nhìn chằm chằm về phía mẹ mình.
Sau khi trông thấy vết bàn tay đỏ lử trên mặt bà, sắc mặt anh tối sầm lại.
“Ông dám đánh mẹ tôi?”
Ánh mắt sâu hun hút như sắp nhỏ máu quét về phía Tiền Quán Thần như đang nhìn một kẻ đã chết..