Nam Thành.
Xưởng sản xuất thép bị bỏ hoang xảy ra vụ nổ cực lớn.
Cả khu công nghiệp phía Tây gần bờ biển đều bị lửa thiêu rụi.
Mọi người đều đoán mò.
Cùng ngày, phía chính quyền tiết lộ chân tướng qua các phương tiện truyền thông.
Nhà họ Tiền cấu kết với các phần tử khủng bố nước ngoài âm thầm lên kế hoạch tấn công Nam Thành.
Bị đội quân Đông Hoang tóm được, xử lý trong công xưởng bỏ hoang.
Đội quân Đông Hoang có địa vị rất cao ở nước Hoa.
Mọi người nghe được tin này vô cùng vui mừng.
Những kẻ có quyền lập tức mở hội nghị khẩn cấp, cố gắng tiêu hủy toàn bộ sổ sách.
Dù họ không tin hoàn toàn việc nhà họ Tiền cấu kết với các thế lực nước ngoài.
Nhưng bọn họ chỉ là phận cá chậu chim lồng, mong người bên cạnh mình không liên quan với vụ khủng bố.
Cứ như vậy.
Ba ngày trôi qua.
Mọi người đều chấp nhận chuyện nhà họ Tiền của tứ đại gia tộc.
Nhà họ Trần gia tộc hạng ba dường như một đêm nổi lên.
Nắm giữ toàn bộ thế lực ngầm của nhà họ Tiền.
Gia tộc hạng hai như nhà họ Lưu, nhà họ Châu.
Chỉ biết tuân theo.
Mọi người đều cảm thấy nhà họ Trần đang vực dậy.
Nhà họ Triệu.
Gia chủ Triệu Vô Cực nhíu chặt lông mày.
Từ khi em ba chết, Triệu Vô Cực luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Bây giờ nhà họ Tiền bị tiêu diệt, nhà họ Châu nhà họ Lưu đều chấp nhận phục tùng nhà họ Trần.
Điều này khiến ông ta cảm thấy nguy hiểm đang gần kề.
Thằng nhãi nhà họ Trần vừa trở về kia chắc không đơn giản.
Thương nhân thường cảm nhận được khi nguy hiểm gần kề.
Dù chỉ có một phần trăm nguy hiểm cũng phải bóp chết nó từ trong trứng nước.
Ông ta lấy ra một quyển sổ đã vàng từ trong két sắt.
Triệu Vô Cực gọi tài xế Tiểu Vương đến.
"Mau đưa thứ nay đến nhà họ Vương ở Đế Đô, nhớ kỹ, nói cho bọn họ, phải biết tình hình thực tế ở bên trong, khi nhà họ Triệu chúng ta gặp nguy hiểm, nhất định phải giúp tôi thoát nạn".
Tài xế gật đầu rời khỏi.
Triệu Vô Cực híp mắt.
Nhà họ Triệu cũng có thực lực, khó có thể lật đổ được.
Bố ông ta Triệu Thiên Đạo từng là phó thống lĩnh đóng quân ở Bắc Thành, có mấy chục huân chương danh dự cấp quốc gia.
Bây giờ đang tu hành ở Ngũ Đài.
Em hai chính là người đứng đầu của Nam Thành.
Nắm trong tay rất nhiều tin tức của Nam Thành.
Hơn nữa còn có chỗ dựa là nhà họ Vương, chắc cả nước Hoa này không ai dám dây vào.
!.
Tài sản cố định của nhà họ Tiền lên đến cả chục tỉ.
Trần Thiên Hạo cũng chỉ chiếm được hộp đêm ở khu Sùng Văn.
Sau khi nhà họ Tiền bị tiêu diệt, đa phần sản nghiệp sẽ bị đội quân Đông Hoang kiểm tra niêm phong.
Không bao lâu sau.
Đội quân Đông Hoang liền ra thông báo.
Tất cả sản nghiệp của nhà họ Tiền đều được đấu giá công khai.
Không nói đến hộp đêm lợi nhuận phong phú, chỉ riêng miếng đất ở thành phố công nghiệp của nhà họ Tiền đã chứa biết bao cơ hội làm ăn.
Phía Tây Nam Thành từ Nam ra Bắc đều giáp biển.
Ở phía xa bên kia biển là các quốc gia Á Âu ở nửa phía Tây.
Phía Đông phía Tây là Phi Á và những quốc gia Trung Đông giàu tài nguyên dầu mỏ.
Trước đây, quốc đảo cách biển Đông hàng nghìn hải lý rất tầm thường, nơi đó không lớn, nhưng được thiên nhiên ưu ái, có lợi thế về địa lý, nên kiếm được một lượng lớn tiền nhờ việc giao thương.
Nam Thành lúc trước phát triển hơi chậm.
Các đối tác nước ngoài phát hiện ra khu công nghiệp có vị trí địa lý tốt được ông trời ưu ái.
Do nhà họ Tiền làm loạn, một mực không chịu hoàn tất giao dịch.
Bây giờ chỗ đó nhiều năm vẫn chưa phát triển được.
Mấy ông chủ tư bản đã sớm ngửi được cơ hội làm ăn trong đó.
Ở Nam Thành chuẩn bị có một trận đấu lớn như mưa gió kéo đến.
Trong đại viện nhà họ Trần.
Trần Thiên Hạo đau đầu ngồi trên ghế nằm trong phòng.
Cái gì đến rồi sẽ phải đến.
Sau khi giải quyết chuyện nhà họ Lưu, bà Trần và Lưu Cảnh Minh liền lên lịch tổ chức đám cưới.
Vào mùng sáu tháng sáu, tức còn hơn một tháng nữa.
Đó là ngày lành tháng tốt!
Lục lục đại thuận!
Lưu Tiểu Nguyệt cũng rất vui, quay về nhà họ Lưu chờ Trần Thiên Hạo đến rước.
"Vương!"
Thanh Long để đầu trọc, trên người xăm vuốt rồng đi đến nhà họ Trần.
"Thanh Long, bây giờ mảnh đất khu công nghiệp đều được chuyển sang xây cảng, tình hình cụ thể thế nào?", Trần Thiên Hạo hỏi.
Đội quân Đông Hoang đóng quân ở hải đảo, bây giờ do Thanh Long tiếp quản.
"Vương, cấp trên muốn biến mảnh đất đó thành nhà của chiến thần".
"Nam Thành là khu vực phát triển mạnh về đối ngoại của cực Nam nước Hoa, việc xây một bức tượng chiến thần cao 100 mét có thể răn đe các nước khác".
"Đương nhiên, bên trên chỉ có ý này, cụ thể thế nào còn do ngài định đoạt".
"Vớ vẩn! Tôi còn lâu mới để bọn họ làm vậy", Trần Thiên Hạo lắc đầu mỉm cười.
Ông anh cấp trên kia đúng là biết đùa.
Bây giờ nước Hoa có tứ đại chiến thần, ngồi trấn tọa bốn phương.
Xây nhà của chiến thần ở địa bàn của anh, thể nào mọi người cũng cho rằng ông anh cấp trên kia đang muốn xây cung điện dát vàng cho Trần Thiên Hạo.
"Bây giờ tôi chỉ là con trai nhà Trần, vậy nên làm việc bám sát thực tế chút đi, xây cảng thì hơn".
"Dạ!"
Thanh Long gật đầu.
"Chuyện cảng cứ để Tiểu Nguyệt lo".
"Cô ấy vừa về nhà họ Lưu, cần thành tích, để người ta đỡ bàn tán sau lưng".
"Tôi hiểu rồi ạ!"
"Đúng rồi, đã khử hết thế lực ngầm của nhà họ Tiền chưa?", giọng điệu của Trần Thiên Hạo đột nhiên trầm xuống, anh hỏi.
"Có cơ hội tôi sẽ làm, tôi đã điều tra xong hết rồi.
Chỉ là có người vẫn đang coi chừng động tĩnh của ngài".
"Trần Khải Minh!"
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.
Anh không nắm rõ địa vị của Trần Khải Minh.
Bảo ông ta là người nhà họ Tiền, nhưng nhà họ Tiền gặp nạn, ông ta chẳng hề lộ mặt.
Có thể thấy quan hệ giữa ông ta và nhà họ Tiền chẳng qua chỉ là nhờ vả thôi.
Nếu như thực sự để nhà họ Tiền nắm đằng chuôi, ông ta mới nhắm mắt nhắm mũi xông lên.
"Tạm thời án binh bất động, để ý động tĩnh của ông ta".
"Ngoài ra còn phải để ý người nhà họ Triệu".
"Rầm!"
Cửa đại viện bị ai đó đánh vào.
Trần Thiên Hạo sững sờ.
Cửa mở ra, Chu Tước kéo theo một người phụ nữ mặc chiến phục màu trắng đi vào trong.
Sắc mặt người phụ nữ kia rất kiên quyết, máu tươi chảy ra từ miệng cô ta, nhưng cô ta vẫn mím chặt môi.
Núm đồng tiền khá nông, mắt to, trợn trừng nhìn Trần Thiên Hạo!
Mắt cô ta đỏ như máu!
Chiến phục màu trắng.
Lính của Nam Cương?
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.
Chu Tước vứt người phụ nữ xuống đất nói.
"Người này ẩn núp nhiều ngày ở khu vực xung quanh, ban nãy bị tôi bắt được".
Trần Thiên Hạo nhìn người phụ nữ.
Đối phương nhiều năm chém giết trên chiến trường, mấy vết thương kia khiến ánh mắt lạnh lẽo của anh có hơi thả lỏng.
Anh vẫy tay gọi cô ta.
"Ngồi xuống đi!"
"Phụt! Còn lâu tôi mới ngồi".
"Tôi đánh không lại, mấy người muốn giết muốn chém gì thì tùy, tôi sẽ không nhíu mày".
Người phụ nữ tức giận nói.
Hốc mắt đỏ bừng.
Trần Thiên Hạo có hơi ngạc nhiên.
Lính Nam Cương khẩu khí lớn như vậy sao?
Hơn nữa anh nghĩ mãi mà chẳng nghĩ được mình chọc giận người ta lúc nào.
"Giết cô cũng cần có lý do".
"Mục đích của cô là gì?"
Trần Thiên Hạo bỗng híp mắt, anh gằn giọng nói.
Khí thế mạnh mẽ đi kèm với vẻ uy hiếp nháy mắt khiến sắc mặt Thanh Long Chu Tước thay đổi.
Hai người đều quỳ xuống.
Người phụ nữ kia khiếp sợ.
Sắc mặt lập tức trắng bệch, không tin nổi nhìn Trần Thiên Hạo.
Khí thế này.
Dường như cô ta chỉ mới cảm nhận được trên người Nam Cương Vương.
.