Sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt trở nên khó coi.
Cô đứng dậy toan giải thích với Tưởng Đại Vi.
Nhưng lại bị Trần Thiên Hạo kéo lại ngăn cản.
“Không cần giải thích, người hiểu chuyện sẽ tự hiểu được”.
“Thiên Hạo, em…”
Cô sốt ruột tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Mỗi lần cô nghe thấy câu nói này của anh, cô đều biết chắc chắn anh đã có cách.
Nhưng chuyện ngày hôm nay không còn đơn giản như vậy nữa.
Mấy người đang có mặt tại đây đều là người đại diện cho các gia tộc đứng đầu của mấy thành phố lớn.
Cùng với cả phó thống lĩnh của đội quân Đông Hoang.
Điều này khiến trong lòng cô cực kỳ bất an.
Ánh mắt Tưởng Đại Vi tối sầm lại.
Anh ta liếc nhìn Trần Thiên Hạo.
Trông thấy đối phương chỉ bình thản ngồi đó, hai mắt khép hờ, không nói lời nào.
Cảnh tượng này khiến anh ta nổi giận đùng đùng.
“Anh là đại diện của gia tộc nào? Tên là gì?”
“Phó thống lĩnh, chúng tôi đến từ nhà họ Lưu”.
Lưu Tiểu Nguyệt hoảng loạn, vội vàng lên tiếng trả lời.
“Nhà họ Lưu?”
Tưởng Đại Vi híp mắt, lòng thầm suy tư.
Chẳng lẽ là nhà họ Lưu mà tướng quân Thanh Long nhắc tới kia sao?
“Cô tên là Lưu Tiểu Nguyệt phải không?”
Giọng điệu của anh ta trở nên mềm mỏng hơn hẳn.
“Đúng vậy”, cô gật đầu đáp, trong đầu thầm thấy tò mò không biết tại sao đối phương lại biết tên mình.
“À, thì ra là vậy”.
Tưởng Đại Vi bỗng nở nụ cười với cô.
Sau đó, anh ta giơ tay ra hiệu với đám người xung quanh.
“Mọi người, chỉ là hiểu lầm thôi”.
“Mặc dù nhà họ Lưu không phải gia tộc lớn nhưng trong gia tộc lại có mấy người sở hữu công huân nên được ưu tiên tham gia”.
“Còn về chuyện bọn họ cướp chỗ ngồi của người khác”.
Anh ta vẫy tay gọi vệ sĩ canh gác ở ngoài cửa.
Hai gã vệ sĩ lập tức chạy vào, theo lệnh của Tưởng Đại Vi kê hai chiếc ghế sofa ra trước bàn họp.
Lý Kiệt và Tôn Hữu Tài thấy thế.
Quay sang nhìn nhau khó nén nổi hưng phấn.
Xem ra đây là đang muốn bồi thường cho bọn họ, để bọn họ được ngồi ở đó rồi.
Bao nhiêu gia tộc lớn và các thế lực có máu mặt ở nước ngoài đang ngồi đây mà bọn họ lại có thể ngồi ở vị trí đó, đủ để bọn họ mang đi khoe khoang cả đời.
Hơn nữa, chỗ ngồi được phó thống lĩnh quân đội sắp xếp chứng tỏ địa vị rất cao, nhất định những người kia sẽ phải tới nịnh nọt tạo dựng quan hệ với họ.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Tưởng Đại Vi lại khiến hai người họ kinh ngạc suýt rớt tròng mắt ra ngoài.
“Chuyện này là do chúng tôi sắp xếp không ổn thỏa.
Mời cô Lưu và bạn cô ngồi chỗ này”.
Nghe thấy thế, đám đông lập tức xôn xao hẳn lên.
Cho người của gia tộc hạng hai đặc cách ngồi lên sofa sao?
Không phải đầu Tưởng Đại Vi bị úng nước rồi đấy chứ?
Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng không ai dám hé răng nửa lời.
Lưu Tiểu Nguyệt sợ hãi, chần chừ không dám đáp lại.
Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng, không dắt cô đi thẳng tới sofa mà vòng quanh bàn họp đi tới trước mặt Tưởng Đại Vi.
“Cảm ơn phó thống lĩnh Tưởng”, cô đỏ mặt thấp giọng nói.
Anh ta mỉm cười đáp.
“Cô Lưu khách sáo quá”.
Sau đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Trần Thiên Hạo.
Chạm phải ánh mắt sắc bén nóng rực của đối phương.
Cho dù đã chinh chiến bao năm trên chiến trường nhưng anh ta cũng chưa từng gặp phải ánh mắt nào có tính uy hiếp khủng khiếp tới vậy.
“Anh bạn này có vẻ xuất sắc hơn người.
Nếu có thể gia nhập đội quân Đông Hoang của chúng tôi thì chắc chắn tiền đồ sẽ rất rộng mở”.
Nghe thấy thế, đám người kinh ngạc cảm thán.
Không ngờ một kẻ ngạo mạn như vậy lại được Tưởng Đại Vi coi trọng.
Thế giới này thật điên rồ!
Thấy Tưởng Đại Vi thẳng thắn khen ngợi Trần Thiên Hạo như vậy, những người khác bắt đầu suy tính đến hậu quả sau này.
Đôi mắt ưng của Triệu Lộ Bình cũng quét ngang qua Trần Thiên Hạo, lóe lên ánh mắt phức tạp.
“Ha ha ha ha!”
Trần Thiên Hạo ngửa đầu bật cười khanh khách.
Sau khi cười đủ, sắc mặt của anh trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Tưởng Đại Vi.
Anh vỗ lên đỉnh đầu của đối phương một cái.
Lực tay rất nhẹ.
Thế nhưng lại khiến Tưởng Đại Vi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Hai chân run run quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Mọi người xung quanh khiếp sợ đứng bật dậy.
Đồng loạt nhìn về phía Tưởng Đại Vi.
Ai cũng không thể tại sao anh ta lại đột ngột quỳ xuống trước mặt chàng trai này.
Tưởng Đại Vi đau đớn rên rỉ một tiếng, khó nhọc lau mồ hôi trên trán rồi bò dậy.
Anh ta phất tay ra với mọi người tỏ vẻ không sao.
“Khiến mọi người chê cười rồi.
Tôi bị thương ở chân lúc chiến đấu, không thể đứng lâu.
Vừa nãy thời gian đứng lâu quá nên không chịu nổi”.
Sau đó, anh ta lại nhìn sang Trần Thiên Hạo.
Trong mắt lóe lên tia kích động tột độ.
Giọng nói có chút run run.
“Người anh em, vừa nãy không dọa anh sợ chứ?”
Anh chỉ cười lạnh một tiếng, bình thản đáp.
“Phó thống lĩnh Tưởng, nếu tôi nói không bị dọa thì là nói dối rồi”.
Trái tim của Lưu Tiểu Nguyệt đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
“Phó thống lĩnh Tưởng mau ngồi xuống đi, đừng để bệnh tái phát nữa, chúng tôi không chịu nổi đâu”.
Nói xong, cô lại cảm thấy lời này của mình có vấn đề, lúng túng mặt đỏ rần rần.
“Ha ha ha ha, cô Lưu hài hước thật đấy”.
Trần Thiên Hạo không nán lại chỗ đó quá lâu, dứt khoát dẫn theo cô đi tới sofa ngồi xuống.
Tưởng Đại Vi quay đầu lại, lén quệt mồ hôi lạnh trên mặt, tắt video đang chiếu trên màn hình.
Rồi quay người ngồi xuống.
Anh ta nhìn thoáng qua Trần Thiên Hạo ngồi ở phía xa, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt rồi mới lớn tiếng tuyên bố.
“Chắc hẳn mọi người đều biết rõ mục đích tổ chức hội tuyên truyền buổi đấu giá ngày hôm nay.
Tôi sẽ chỉ nói thêm về tư cách tham gia đấu giá”.
“Đầu tiên, mọi người được ngồi ở đây chứng tỏ tất cả đều là đại diện từ các gia tộc hàng đầu của các thành phố và cả các công ty vận chuyển hàng hóa lớn ở nước ngoài”.
“Đương nhiên mọi người cũng đều biết tình hình hiện giờ của nước Hoa, cho dù là công ty nước ngoài cũng có cổ phần của người Hoa chúng ta”.
“Tiếp theo, tôi xin công bố điều kiện tham dự đấu giá thứ hai”.
Đám người đồng loạt tập trung tinh thần nghe ngóng.
“Sau khi thảo luận kỹ càng, nội bộ quân Đông Hoang chúng tôi quyết định điều kiện tham dự thứ hai phải là gia tộc và thế lực có người sở hữu huân chương quân công, hoặc là từng có những cống hiến đặc biệt to lớn đối với quốc gia, được vinh danh công huân hạng hai trở lên”.
“Không phải chúng tôi muốn loại bỏ ai, mà là bởi đội quân Đông Hoang sinh ra để chiến đấu bảo vệ tổ quốc.
Lần này chúng tôi thu giữ được tài sản của các phần tử bạo lực nên cũng muốn ưu tiên cho các gia tộc đã từng cống hiến cho quê hương nước nhà, để tiếp tục làm giàu đẹp, phát triển đất nước”.
Anh ta vừa dứt lời, một vài người thi nhau than thở.
Còn một số khác lại hứng chí bừng bừng.
Rõ ràng điều kiện lần này đã loại bỏ ít nhất phân nửa đối thủ cạnh tranh.
“Hi vọng những người có tư cách không quá đắc ý, còn người bị loại cũng đừng nản chí.
Tuy tôi chỉ là tướng lĩnh đánh trận nhưng cũng hiểu luật làm ăn, co được dãn được”.
Tưởng Đại Vi lên tiếng an ủi những người đang thất vọng kia.
Tiếp đó, anh ta còn nói thêm một câu.
“Ngoài ra, tôi còn một việc phải thông báo cho các bên đủ tư cách tham gia đấu giá”.
“Mọi người sẽ phải đến ngân hàng Đế Phong làm một cái thẻ.
Đương nhiên chúng tôi không có ý thu tiền đặt cọc, mà còn chi trước mười tỷ tiền cổ phần đầu tư đất đai cho bên trúng thầu”.
“Số tiền này không phải là cho không, đây là để phục vụ cho sau này thôi.
Nếu lỡ như có chiến tranh, chúng tôi sẽ được quyền trưng dụng khu công nghiệp vô điều kiện”.
“Mặc dù chúng tôi đại diện cho tổ quốc nhưng chúng tôi không ăn chặn của dân.
Cái gì nên chi trả, chúng tôi sẽ chi trả đầy đủ”.
Bấy giờ, đám người có mặt trong phòng họp đều sợ ngây người.
Đất nước hào phóng tới vậy sao?
Lưu Tiểu Nguyệt lại càng kích động không nói nên lời.
Người sở hữu công huân.
Ông nội của cô là người phù hợp nhất.
Đã vậy còn không đòi tiền cọc.
Nếu đấu giá thành công còn có cơ hội thu về cổ phần trị giá mười tỷ.
Chuyện này chẳng khác nào được đo ni đóng giày cho nhà họ Lưu.
“Chỉ cần đạt đủ điều kiện sẽ nhận được thư mời.
Chúng tôi sẽ tổng hợp toàn bộ các điều kiện để chọn ra gia tộc chiến thắng cuối cùng”.
“Trên đây là toàn bộ những gì tôi muốn nói.
Cảm ơn mọi người đã bỏ ra chút thời gian quý báu đến khách sạn Oron ngày hôm nay”.
“Chúng tôi đã chuẩn bị tiệc rượu thịnh soạn tiếp đãi mọi người tại tầng ba mươi”.
“Tưởng Đại Vi tôi xin trân trọng cảm ơn mọi người”.
Anh ta cúi đầu trịnh trọng chào một cái rồi đứng dậy rời đi.
Trong số những người còn lại, có người vui mừng, cũng có người chán nản.
Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người làm kinh doanh.
Cho dù có cơ hội tham gia đấu giá khu công nghiệp kia hay không, bọn họ đã có cơ hội gặp mặt các ông lớn ở đây, đương nhiên phải đi bàn chuyện hợp tác sau này rồi.
Đám người lũ lượt kéo nhau đến tầng ba mươi.
“Chúng ta về nhà đi”, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn theo đoàn người, không kìm được cơn kích động kéo Trần Thiên Hạo đi ra ngoài.
Khi tới trước cửa thang máy.
Anh khẽ nhíu mày.
“Tiểu Nguyệt, em đợi anh một lát, anh đi WC”.
“Trời ạ, anh lắm chuyện quá đấy, mau đi đi”, lúc này cô đang rất vui vẻ, chỉ mắng yêu một câu rồi phì cười nhìn anh.
Trần Thiên Hạo đi qua một ngã rẽ, trông thấy một căn phòng họp nho nhỏ xuất hiện ở trước mắt.
Tưởng Đại Vi đang đi đi lại lại ở bên trong, tâm trạng vô cùng sốt ruột.
Khi nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, anh ta vội vàng quay lại nhìn thử.
Lập tức thay đổi sắc mặt.
Nghiêm trang quỳ xuống.
“Vương!”
Trần Thiên Hạo gật đầu đi vào trong phòng, ung dung ngồi xuống.
Tưởng Đại Vi không dám đứng dậy.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ra như suối.
Thời gian anh ta ở trong đội quân Đông Hoang còn dài hơn cả Trần Thiên Hạo.
Chỉ có điều năm năm trước, khi Trần Thiên Hạo đến Đông Hoang chiến đấu thì anh ta lại bị điều động tới hải đảo Nam Thành.
Cho nên anh ta không biết mặt Trần Thiên Hạo.
Mà lần này Thanh Long tới cũng chỉ dặn dò anh ta phải giúp đỡ Lưu Tiểu Nguyệt.
Không hề nói Vương của bọn họ cũng đi cùng cô.
Thế nhưng người trong Đông Hoang đều biết rõ.
Một cái vỗ đầu kia có ý nghĩa gì.
Tưởng Đại Vi đang vô cùng hối hận vì ban đầu nói chuyện lỗ mãng với Trần Thiên Hạo.
“Chuyện hôm nay anh giải quyết không tệ”, anh thản nhiên cất giọng nói.
“Thuộc hạ không biết ngài sẽ đích thân tới đây”.
Cơ thể anh ta khẽ run rẩy.
“Không sao, không ai biết thân phận của tôi cả”.
“Cho nên sau này anh không để lộ ra là được”.
Dứt lời, anh liền đứng dậy bỏ ra ngoài.
Tưởng Đại Vi vẫn quỳ dưới đất, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của anh.
Giây phút anh ta đứng lên, hai chân như mất hết sức lực mềm oặt xuống, cả người mất khống chế ngã lăn ra đất..