Mọi người xung quanh thấy hiểu lầm được hóa giải mới bắt đầu lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Vài công chứng viên lúc này cũng chui từ gầm bàn ra.
"May quá, chỉ là hiểu lầm thôi".
Mọi người đều vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Tiểu Nguyệt bị dọa cho khiếp sợ, thấy hiểu lầm đã được hóa giải mới dám đứng dậy nhìn về phía sân khấu, tìm xem Trần Thiên Hạo đang ở đâu, có bị thương trong trận ẩu đả vừa rồi không.
Nhưng vì ngồi xổm quá lâu, thêm vào đó là nỗi lòng thấp thỏm lo âu, nên khi đứng phắt dậy, hai mắt cô tối sầm lại, ngã nhào vào ghế trước mặt.
"Ôi!"
Lưu Tiểu Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến nỗi tỉnh cả người.
Cô giơ tay lên nhìn thì mới phát hiện cánh tay đã bị chiếc ghế nhựa quệt rách một miếng da.
Thấy vậy, Trần Thiên Hạo chợt biến sắc.
Anh vội vàng lao thẳng tới chỗ Lưu Tiểu Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt!"
Anh ngước lên thì thấy cánh tay của Lưu Tiểu Nguyệt đã bị va đập đến nỗi đỏ ửng lên, chảy cả máu.
"Chuyện gì vậy, em có đau không?"
"Hic! hic!"
Lưu Tiểu Nguyệt mếu máo khóc.
"Mọi người đều lo cho anh, ban nãy vì em đứng lên vội quá, bị chóng mặt nên mới! "
"Thiên Hạo, sau này anh đừng đến những nơi như thế này nữa, anh biết em lo cho anh nhường nào không!"
Lưu Tiểu Nguyệt nắm chặt lấy cánh tay của Trần Thiên Hạo, hai mắt đỏ hoe.
Thanh Long thấy vậy, nét mặt cũng biến sắc.
"Quân Đông Hoang của ta có thể không truy cứu trách nhiệm, nhưng việc ông tự ý khởi xướng nhiễu loạn, đã ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của người dân".
"Chỉ cần có thể giải quyết mọi chuyện thì cách nào nhà họ Triệu chúng tôi cũng có thể thử!"
Triệu Thiên Đạo thấp giọng nói, trong lòng cũng chất chứa nỗi phiền não.
Ban nãy đã nói là không sao, vậy mà giờ lại bắt đầu giở giọng.
"Chẳng phải nói xa xôi đâu cả, ông nhìn cô gái này đi, bị các người dọa cho khiếp sợ, cánh tay cũng bị thương rồi đây này".
Thanh Long quay phắt người đi, giõng dạc nói.
Triệu Thiên Đạo nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt.
Quả thật, cô đang dựa vào lòng Trần Thiên Hạo khóc nức nở.
"Chuyện này! , nhà họ Triệu chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, cậu thấy sao?"
Triệu Thiên Đạo khép nép nói.
Để bảo vệ nhà họ Triệu, không còn cách nào khác, lão ta chỉ đành nhún nhường.
"Tôi nghĩ vết thương của cô ấy cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi, cũng không nhất thiết phải đến viện đâu".
"Chiến thần đại nhân nói đúng!"
Triệu Thiên Đạo đon đả khen ngợi.
Hóa ra, Thanh Long cũng không đến nỗi khó gần.
"Tôi nghĩ các người nên xin lỗi đi, cũng coi như nhận lỗi với người dân nói riêng và toàn thể mọi người có mặt ở đây nói chung".
"Chuyện này thì đơn giản, Vô Quân, ông đi xin lỗi gia chủ nhà họ Lưu thì chuyện này coi như là xong".
Triệu Thiên Đạo mừng thầm, lập tức căn dặn.
Triệu Vô Quân gật đầu bước lên trước nói, thực lòng cũng có chút không cam tâm.
"Gia chủ nhà họ Lưu, ban nãy không may khiến cô sợ hãi rồi bị thương ở tay, thật lòng xin lỗi cô".
"Chẳng có thành ý gì cả, ít ra cũng phải quỳ xuống mới được chứ".
Thanh Long lắc đầu nói.
"Cái gì? Quỳ xuống sao?"
Triệu Thiên Đạo trừng mắt.
Triệu Vô Cưc, Triệu Vô Quân và mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
"Quỳ xuống sao?"
"Chỉ vì cánh tay bị thương chút xíu đó thôi mà bắt chủ tịch thành phố phải quỳ xuống xin lỗi ư?"
"Có phải tôi nghe nhầm không?"
Thanh Long trừng mắt nhìn chằm chằm lão ta.
"Nhìn tôi làm gì, mau quỳ xuống đi".
Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Triệu Thiên Đạo nghiến răng.
Rõ ràng, Thanh Long đang muốn sỉ nhục nhà họ Triệu trước mặt tất cả các nhân vật có tiếng ở thành phố.
Nhưng suy cho cùng anh ta cũng là một trong những chiến thần của Đông Hoang.
Đừng nói nhà họ Triệu khó động đến, e là ngay cả nhà họ Bạch ở Đế Đô cũng khó mà động đến được.
Nếu không nghe lời, lão ta chắc chắn sẽ bị mấy tên giết người như ngóe này gán cho tội phản bội rồi tiêu diệt đến cùng.
Vì nhà họ Triệu.
Vì cơ hội phục thù sắp tới.
Phải cố chịu đựng!
"Vô Quân, mau quỳ xuống nhận lỗi với gia chủ nhà họ Lưu đi!"
Cả người Triệu Vô Quân run lên bần bật, vẻ mặt dữ tợn.
Không chịu khuất phục!
Không cam tâm!
Ông ta bất đắc dĩ quỳ xuống.
"Kính mong gia chủ nhà họ Lưu tha thứ cho sự sơ suất của tôi, khiến cô bị thương ra nông nỗi này!"
"Vẫn chưa đủ thành ý!"
"Dập đầu đi!"
Thanh Long thản nhiên nói.
"Phịch!"
"Chưa đủ!"
"Phịch!"
Tiếng dập đầu bằng trán của Triệu Vô Quân vang dội.
Cảnh tượng đó khắc ghi lại trong lòng của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Chủ tịch thành phố dập đầu nhận lỗi.
Đáng kinh ngạc!
Nét mặt Triệu Thiên Đạo vô cùng dữ tợn, cắn răng chịu đựng.
"Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, nhà họ Triệu đòi lại gấp mười lần để bù đắp cho nỗi nhục này!"
"Gia chủ nhà họ Lưu, cô thấy thế nào?"
Thanh Long khẽ cười hỏi.
Lưu Tiểu Nguyệt ngạc nhiên, vội vàng khua tay.
"Để gia chủ nhà họ Triệu đứng dậy đi, tại tôi không cẩn thận nên mới để tay bị thương, không liên quan gì đến ông ấy cả".
"Tôi nói có liên quan là có liên quan".
"Nhưng nếu cô đã nói vậy thì được thôi, tôi sẽ cho ông ta đứng dậy".
Thanh Long khua tay.
Triệu Vô Quân đứng dậy, trán sưng vù một cục.
Nét mặt ông ta vô cùng đáng sợ.
"Tưởng Đại Vi, buổi đấu giá đến đâu rồi?"
"Đến lúc tuyên bố người giành chiến thắng rồi".
"Vậy thì tiếp tục tổ chức thôi, có bản tướng ở đây, tôi chống mắt xem ai dám gây chuyện".
Tưởng Đại Vi bước lên trước, lấy danh sách ra.
"Sau đây, chúng tôi xin tuyên bố, gia tộc giành chiến thắng là! "
"Nhà họ Lưu ở Nam Thành!"
Tưởng Đại Vi vừa dứt lời, cả hội trưởng bỗng nhiên im bặt.
Mọi người đều nhìn thấy phó chủ tịch thành phố dập đầu trước Lưu Tiểu Nguyệt, quay sang giải thưởng của quân Đông Hoang, bất giác đoán ra được điều gì đó.
Có người bắt đầu vỗ tay.
Sau đó, càng lúc càng nhiều người vỗ tay chúc mừng.
Lưu Bá Thiên đã ngồi đờ trên ghế từ lâu, quyết định ngày hôm nay đã khiến ông ta hối hận cả đời.
.