Cùng lúc ấy.
Đại viện nhà họ Triệu ở thành Đông.
Trán của Bạch Phi quấn băng trắng toát, đôi mắt oán hận hằn đầy tơ máu, ánh lên vẻ hung tợn.
“Điều tra thân phận của tên đó ngay cho tôi, tôi muốn xé xác cậu ta ra thành trăm mảnh!”
Triệu Vô Cực nhíu mày, gương mặt hơi đanh lại.
“Theo lời mô tả của cậu, nếu tôi đoán không sai thì người này chính là Trần Thiên Hạo”.
“Trần Thiên Hạo đã làm mưa làm gió cả thành phố ấy hả?”
Bạch Phi vừa nhổ toẹt vừa nghiến răng nói.
“Vóc dáng cao to, mắt sắc vai rộng, ra tay tàn độc, tính tình ngang tàng.
Ở Nam Thành, ngoài Trần Thiên Hạo ra, thì tôi không còn nghĩ ra người nào có những đặc điểm này nữa”.
Triệu Vô Cực vừa gật đầu vừa trả lời.
“Được, vậy sai người bắt cậu ta lại đi”.
Siết chặt nắm đấm đến mức trắng bệch, Bạch Phi hung hãn nói.
Triệu Vô Cực khẽ lắc đầu với vẻ mặt khó xử.
“Cậu Bạch à, chuyện này thật sự rất khó”.
“Hửm?”
Bạch Phi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu tức giận liếc nhìn Triệu Vô Cực.
“Anh sợ cậu ta?”
“Cũng không đến mức ấy.
Chỉ là đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa làm rõ thế lực sau lưng tên Trần Thiên Hạo này.
Vội vàng ra tay không có ích lợi gì”.
Triệu Vô Cực thành thật nói.
“Hừ, rác rưởi!”
Vẻ mặt đầy hung tợn, Bạch Phi cười khẩy một cái.
“Tôi đánh giá cao nhà họ Triệu các anh quá rồi.
Một tên Trần Thiên Hạo cỏn con đã làm anh sợ đến thế.
Xem ra, tôi phải về bàn lại với gia tộc về chuyện chống lưng cho nhà họ Triệu”.
Cơ thể Triệu Vô Cực khẽ run lên.
Ông ta nghiến chặt răng lại.
“Cậu Bạch à, cậu nói vậy nghe xa cách quá.
Không phải tôi nhát gan, mà là cẩn trọng.
Anh rể của cậu đang là chủ tịch thành phố, đương lúc quyền lực phát triển rất tốt, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến điều đó”.
Sau khi phẫn nộ nói ra những lời này, giọng của Triệu Vô Cực đã lạnh hẳn đi.
“Một tên Trần Thiên Hạo cỏn con, nhà họ Triệu chúng tôi còn chẳng buồn đặt vào mắt/bận tâm”.
“Anh đừng ở đây ba hoa với tôi nữa.
Chuyện anh rể tôi quỳ gối trước mặt người khác, tôi đã nghe kể từ lâu rồi”.
“Nhà họ Triệu ở Nam Thành đã không còn như xưa”.
Bạch Phi thẳng thừng nói.
“Tôi…”
Triệu Vô Cực muốn nói gì đó, nhưng lời của Bạch Phi thật sự làm ông ta chẳng nói được gì.
Hành động cứng rắn với Trần Thiên Hạo, e là sẽ dẫn đến sự đáp trả của đội quân Đông Hoang.
Về việc điều tra vụ mất tích của Triệu Lộ Bình, ông ta đã sai người âm thầm tìm hiểu về nhà họ Trần.
Nếu bảo ông ta sợ, thì cũng là sợ Trần Thiên Hạo có liên hệ gì đó với đội quân Đông Hoang.
Bạch Phi nhẹ nhàng xoa tay lên cái trán sưng tấy của mình.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn mới cất tiếng.
“Thế này đi, anh lập tức liên hệ với hai gia tộc Tôn - Lý, tập hợp họ lại, tôi sẽ chủ trì buổi thương thảo về chuyện đối phó Trần Thiên Hạo”.
“Được!”
Nghe xong, vẻ mừng rỡ đã ánh trên gương mặt Triệu Vô Cực.
Một mình nhà họ Triệu đấu với Trần Thiên Hạo thì đúng là hơi chật vật.
Nhưng nay nhà họ Bạch đã lên tiếng, tập hợp hai nhà khác cùng nhau ứng phó, có lẽ chuyện này sẽ không có vấn đề gì nữa.
Chẳng bao lâu sau, họ đã được gọi đến đại viện nhà họ Triệu.
Thái độ hiện tại của nhà họ Lý là muốn hợp tác với nhà họ Lưu hơn, để lấy được tư cách thuê kho hàng.
Tuy nhiên, nhà họo Bạch lại là một trong tứ đại gia tộc của Đế Đô.
So với Nam Thành thì thế lực đôi bên chênh nhau tựa như con kiến và con voi vậy.
Nhà họ Lý không thể phật lòng, sau khi cân nhắc lợi - hại, cuối cùng quyết định theo bước nhà họ Bạch.
Nhà họ Tôn càng không thể nói, sau khi Tôn Hữu Tài bị đánh, bọn họ vẫn luôn muốn lấy lại thể diện.
Bây giờ vừa khéo là một cơ hội tốt.
Gần như chỉ trong một đêm.
Với sự hỗ trợ của nhà họ Bạch, ba gia tộc đã cùng nhau thành lập một công ty nhiều người đại diện.
Về thế lực thế giới ngầm, sẽ nâng đỡ lại một người đại diện.
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột.
Sáng sớm hôm sau.
Lưu Tiểu Nguyệt đến đại viện nhà họ Trần, thuật lại những chuyện đã xảy ra cho Trần Thiên Hạo nghe.
“Vốn dĩ chuyện đã bàn xong xuôi cả rồi, hợp đồng đáng ra sẽ được ký vào hôm nay.
Nhưng sáng nay, nhà họ Lý đột nhiên gọi đến, bảo rằng khoản vay phải được trả đúng hạn”.
“Việc thuê kho hàng ở bến cảng cũng bị gạt đi”.
Lưu Tiểu Nguyệt hơi chau mày, vẻ khó hiểu ánh lên trong đôi mắt.
Trần Thiên Hạo rít một hơi thuốc lá.
Anh ngước nhìn những đám mây biến đổi khôn lường trên bầu trời.
“E là mọi chuyện đã có sự thay đổi rồi”.
Cùng lúc ấy.
Vương mặt sẹo gọi đến.
“Thưa cậu chủ, tôi muốn báo cáo một chuyện”.
“Gần như chỉ sau một đêm, một số thế lực ngầm đột nhiên xuất hiện ở Nam Thành.
Ngoại trừ quận Sùng Văn, rất nhiều địa bàn khác của chúng ta đã bị cướp mất”.
“Hửm? Đã điều tra ra ai làm chưa?”, sắc mặt của Trần Thiên Hạo tối lại, đanh giọng hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa rõ ạ”, Vương mặt sẹo yếu ớt đáp.
“Vô dụng.
Điều tra ngay cho tôi”.
Sau khi anh cúp máy, Lưu Tiểu Nguyệt bèn nhìn anh bằng ánh mắt lo âu.
“Thiên Hạo à, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trần Thiên Hạo hơi nhíu mày, rồi lại giãn ra.
Anh rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng cất tiếng.
“Đừng lo, anh sẽ xử lý ổn thoả mà”.
Nhà họ Lý đột nhiên nuốt lời, cộng thêm việc các thế lực khác bất ngờ xuất hiện và tranh giành địa bàn của họ.
Trần Thiên Hạo mơ hồ/thoáng cảm nhận được rằng, có thế lực khác đang nhúng tay vào Nam Thành.
Nghĩ đến chuyện nhà họ Triệu liên kết với nhà họ Bạch của Đế Đô, anh đoán chuyện này chắc hẳn có dính líu đến nhà họ Bạch.
Nhà họ Bạch ở Đế Đô sở hữu năng lực rất mạnh, là một con cá sấu với nguồn vốn lớn.
Hơn nữa, nhà họ Bạch gia nhập tầng lớp quyền quý của Đế Đô nhờ vào chính nguồn vốn hùng hậu.
Bọn họ mà can thiệp vào, nói thật lòng là chuyện này khá là vướng tay vướng chân.
Tất nhiên, với tư cách là chiến thần của đất nước, là anh em của bậc đế vương, nếu anh thật sự nổi giận, thì nhà họ Bạch chẳng là cái thá gì cả.
Đoạn, anh nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt à, em lập tức đưa ra thông báo qua các phương tiện truyền thông, rằng bến cảng muốn thu hút đầu tư nước ngoài.
Nếu nhà họ Lý đã không trân trọng cơ hội này, thế thì tìm người khác vậy”.
“Em biết rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu.
Nghĩ đến tính chất quan trọng của chuyện này, cô đi làm việc ngay tức khắc.
Trần Thiên Hạo cũng không nhàn rỗi.
Anh lập tức liên lạc với Kẻ Ác, bảo đối phương phối hợp với Vương mặt sẹo, giành lại những địa bàn đã bị cướp đi.
Đương lúc anh lo toan trăm bề.
Bên ngoài đại viện, Thanh Long chợt dẫn một ông lão bước vào.
Đó chính là Tiết Thiên Linh, thần y nước Hoa được xưng tụng là Hoa Đà tái thế.
Tiết Thiên Linh sở hữu vóc người gầy gò, nhỏ bé, mang cốt cách của bậc tiên nhân.
Trên vai là một hộp thuốc đen vuông vức, ông bước đi rất nhanh và nhẹ, nụ cười hiển hiện trên môi.
Trần Thiên Hạo tiến lên vài bước để chào hỏi.
“Thần y Tiết, lâu rồi không gặp, ông vẫn khoẻ chứ?”
Vẻ mặt có hơi hoảng hốt, Tiết Thiên Linh quỳ xuống chào ngay tắp lự.
“Lão già này kính chào vương!”
“Mau đứng dậy đi!”
Trần Thiên Hạo bèn tiến lại đỡ Tiết Thiên Linh đứng dậy.
Tiết Thiên Linh là một thần y lang thang, là một hiệp khách đầy quả cảm.
Sau khi Đông Hoang xảy ra loạn lạc, chỉ cần dấn thân ra chiến đấu thì đã là người hùng của đất nước rồi.
Trần Thiên Hạo từng bị kẻ thù đánh lén bằng mũi tên tẩm độc.
Khi Trần Thiên Hạo bị thương nặng, chính Tiết Thiên Linh là người đã điều trị cho anh suốt ba ngày ba đêm, kéo anh trở về từ địa ngục.
“Tôi nhận được lệnh triệu tập của vương, nên đã khởi hành từ Đông Hoang đến đây ngay trong đêm”.
“Xin hỏi, vương có chuyện gì cần căn dặn?”, Tiết Thiên Linh nghiêm túc hỏi.
Trần Thiên Hạo cười nhẹ.
“Làm phiền thần y Tiết đích thân đến đây một chuyến, lần này, thật sự là mạng người cần cứu chữa”.
Rồi Trần Thiên Hạo thuật lại ngọn ngành tình trạng của nhóc 13 cho Tiết Thiên Linh.
Tiết Thiên Linh nghe xong, thoáng chau mày lại..