Hai người sắp xếp lại đồ đạc rồi tiếp tục lên đường.
Trần Thiên Hạo đoán chắc hẳn cũng chẳng còn bao lâu nữa sẽ tới được miệng núi lửa.
Thế nhưng điều khiến hai người thấy kinh ngạc là hai con sói tuyết bỏ chạy kia không hề đi quá xa.
Một lát sau lại có thêm một đàn sói mười mấy con theo sát phía sau bọn họ.
Trong số đó còn có một con sói tuyết cỡ lớn to bằng một con nghé.
Đàn sói e sợ sức mạnh của Trần Thiên Hạo.
Nên chỉ dám theo dõi từ phía xa, không dám xông lên tấn công trực diện.
Anh biết rõ bản chất của những con thú hoang này.
Không phải chúng sợ anh mà là đang chờ cơ hội thích hợp.
Đến khi sắc trời tờ mờ sáng.
Rốt cuộc hai người cũng nhìn thấy miệng núi lửa.
Bên sườn núi lạnh giá bốn mùa đều là mùa đông, miệng núi lửa vô cùng dễ thấy.
Cho dù nó đã ngủ yên vô số năm nhưng khu vực xung quanh vẫn có nhiệt độ ấm áp như mùa xuân quanh năm.
Bốn phía miệng núi lửa có thảm thực vật xanh mướt khá hiếm thấy, trong số đó có không ít loại dược thảo quý hiếm.
Khi tới gần miệng núi lửa, hai người cảm nhận được luồng nhiệt nóng hổi tỏa ra thổi tan khí lạnh bám trên cơ thể.
Toàn thân ấm áp dễ chịu vô cùng.
“Anh nghĩ liệu ngọn núi lửa này có đột nhiên phun trào không?”
Tiền Cẩm Lâm nhìn thoáng qua đáy núi lửa đen sì, lòng thầm sợ hãi dò hỏi.
Trần Thiên Hạo không đáp lại.
Bắt đầu tập trung tìm kiếm nhân sâm ở khu vực gần đó.
Không thể không công nhận nơi đây không thiếu các loại dược thảo quý hiếm.
Chỉ có điều.
Anh đã tìm khắp một lượt mà không thấy bóng dáng một cây nhân sâm nào.
Chỉ có một cây kia thôi sao?
Anh không tin.
Trước giờ nhân sâm đều là sinh vật có linh tính, sinh trưởng ở những vùng địa hình đặc biệt.
Hơn nữa, ở những chỗ chúng lựa chọn sinh trưởng đều sẽ tập trung rất nhiều đồng loại.
“Thiên Hạo, anh nhìn kìa”.
Tiền Cẩm Lâm bỗng chỉ vào cửa hang đá sâu mấy chục mét. Bên trong có một ngọn cây màu xanh, lá cây đung đưa theo từng đợt khí nóng bốc lên.
Trông bộ dạng rất khoan khoái, cứ như đang được ngồi trong điều hòa hai chiều.
“Nhân sâm!”
Hai mắt Trần Thiên Hạo sáng rực lên.
Ngay sau đó, anh lập tức cảm thấy khó khăn.
Vách đá bên trong hang động bóng loáng, trơn trượt, muốn leo xuống mấy chục mét còn khó hơn lên trời.
Hơn nữa, chỉ đứng ở ngoài cửa hang đã có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hừng hực phả lên.
Ai có thể biết được ở sâu mấy chục mét bên trong còn nóng tới mức nào.
Tiền Cẩm Lâm cũng cảm thấy khó xử.
“Sâu như vậy, sao chúng ta lấy ra được đây?”
Sau đó, cô ta mím môi hạ quyết tâm.
“Thiên Hạo, anh ở trên này giữ dây thừng thả tôi xuống đó, để tôi đi hái”.
“Không được, như vậy quá nguy hiểm”.
Trần Thiên Hạo dứt khoát lắc đầu phản đối.
Cô ta cắn răng dậm chân tỏ vẻ bực bội.
“Đây là cách duy nhất rồi. Dù sao anh cũng không thể bảo tôi ở trên kéo anh lên được. Anh nặng như vậy, tôi kéo sao nổi?”
Giờ phút này, rốt cuộc anh cũng ý thức được tại sao năm xưa có nhiều anh em binh lính bỏ mạng trong lần hành động lấy nhân sâm như vậy.
Có lẽ cây nhân sâm đó cũng mọc ở trong vách đá sâu hun hút như thế này.
“Ngao!”
Hơn hai chục con sói tuyết đứng cách đó chừng trăm mét đồng loạt tru lên.
Anh sa sầm mặt nhìn chằm chằm lũ sói.
Thì thấy bọn chúng ngậm miệng, bỏ chạy tan tác khắp bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, một chàng trai trẻ mặc quân phục màu xanh lục chợt xuất hiện.
Trông cậu ta chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên gò má non nớt có vài vết sẹo khá chói mắt.
Cậu ta nghiêng chiếc ba lo màu xanh đang đeo trên vai, cẩn thận lôi ra một cây nỏ sau khi nhìn thấy Trần Thiên Hạo.
“Các người là ai?”
Cậu ta quát lớn một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm chàng trai trước mắt, cảm thấy có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Anh nhanh chóng nhớ ra thân phận của đối phương.
Không nhịn được hô lên.
“Tam Nha Tử”.
Nghe thấy anh gọi tên mình, chàng trai hơi bất ngờ.
Cậu ta hạ nỏ xuống, nhíu mày quan sát Trần Thiên Hạo thật kỹ.
Hồi lâu sau, cậu ta lại giơ nỏ lên.
“Anh là ai? Tôi không biết anh”.
Người bảo vệ của nơi này, vua của Đông Sơn.
Tam Nha Tử trên nền tuyết.
Mặc dù cậu nhóc này còn nhỏ tuổi nhưng lại có danh tiếng vang dội khắp Đông Hoang.
Lần đầu tiên đội quân Đông Hoang bôn ba trên núi Đông Sơn, tiến quân vào Đông Hoang đã gặp phải khó khăn trắc trở không kém cuộc hành quân mấy trăm cây số.
Rất nhiều chiến sĩ phải hi sinh tính mạng.
Tam Nha Tử sống cùng ông nội ở trong núi. Theo lời kể lại của ông nội, ngày xưa nhà họ phải chạy trốn chiến tranh nên mới trốn tới nơi này.
Rồi cứ thế sinh sống ở đây.
Sau khi Tam Nha Tử xuất hiện, dẫn đường đưa đội quân Đông Hoang đi qua con đường hiểm trở, vượt qua tấm lá chắn tự nhiên do núi Đông Sơn tạo ra bằng tốc độ nhanh nhất.
Toàn bộ quân Đông Hoang đều cực kỳ biết ơn cậu ta. Ngược lại cậu ta cũng rất sùng bái đội quân anh dũng này.
Nhưng bởi vì lúc ấy còn quá nhỏ nên đội quân đã từ chối yêu cầu nhập ngũ của cậu ta.
Tuy nhiên ở trên núi Đông Sơn, cậu ta có bản lĩnh hơn người nên đã được trao tặng danh hiệu vua của Đông Sơn.
Từ đó.
Tam Nha Tử nhận lấy trách nhiệm tuần tra bảo vệ Đông Sơn, đề phòng quân địch leo lên núi đánh lén.
Trần Thiên Hạo mới chỉ gặp cậu ta đúng một lần.
Nhưng cậu ta có thân phận đặc thù nên anh chỉ cần nhìn một lần đã nhận ra ngay.
Còn Tam Nha Tử lại không thể nhận ra thân phận của anh.
Bởi vì cậu ta chưa từng nhìn kỹ gương mặt của Trần Thiên Hạo. Bởi vì năm xưa khi được gặp mặt chiến thần Đông Hoang, cậu ta vừa kích động vừa e sợ, suốt quá trình đều không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh lấy một lần.
“Chúng tôi là người dân trong thôn dưới chân núi, lên đây để hái thuốc chữa bệnh”.
Tiền Cẩm Lâm nhanh trí lên tiếng giải thích.
Dù sao cây nỏ trong tay đối phương cũng không phải đồ chơi.
Cho dù Trần Thiên Hạo giỏi đánh đấm đến đâu cũng không thể thắng được tên nỏ.
Tam Nha Tử hơi cau mày, tỏ vẻ cảnh giác.
Người dân bình thường nào lại leo lên từ sườn núi phía Bắc khó leo nhất để hái thuốc chữa bệnh?
Chỉ sợ chưa kịp cứu được ai thì bản thân đã bỏ mạng rồi.
Cậu ta không tin, nhưng lại sợ mình sẽ đánh nhầm người tốt.
Cậu ta bèn đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo.
Bởi vì cậu ta cảm thấy người này có sức uy hiếp lớn nhất.
Trông có vẻ không phải là một người tầm thường.
“Anh không được nhúc nhích, tôi muốn lục soát anh”.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ tỏ vẻ bất đắc dĩ, không hề phản kháng ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Tam Nha Tử sờ soạng khắp người anh mấy lần, ngoại trừ tìm thấy một con dao nhỏ thì không còn một vũ khí nào khác.
Sau đó, cậu ta lại chuyển sang lục soát ba lô của anh.
Lật qua lật lại một lượt, phát hiện bên trong chỉ có một vài vật dụng tùy thân khi đi thám hiểm và thức ăn nước uống.
Chẳng lẽ hai người này thật sự là đi tìm thuốc sao?
Tam Nha Tử ngó vào trong hang động.
Cậu ta có biết đến sự tồn tại của cây nhân sâm kia.
Chỉ là vị trí của nó ở quá sâu nên không dám leo xuống dưới hái.
“Các người cũng đến vì cây nhân sâm này sao?”
Tam Nha Tử buông lỏng cảnh giác, cất giọng tra hỏi.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu, vẻ mặt khó xử.
“Cây nhân sâm này ở quá sâu, gần như không có khả năng lấy ra được”.
“Đương nhiên là có rồi”.
Tam Nha Tử quả quyết nói.
“Năm xưa khi chiến thần trúng phải tên độc, mười mấy chiến sĩ quân Đông Hoang chúng tôi đều đã leo xuống dưới đó”.
Nói tới đây, khóe mắt cậu ta hơi đỏ lên.
“Ông nội tôi qua đời chính là vì hái cây nhân sâm kia”.
Quả thực Trần Thiên Hạo không hề biết đến chuyện này.
Nghe xong không khỏi chấn động toàn thân, hai mắt trợn tròn.
Giọng nói hơi run rẩy.
“Ông nội cậu sao? Ông ấy…”
Tam Nha Tử sụt sịt lau nước mắt.
Trên mặt hiện lên một niềm tự hào dạt dào.
“Thế nhưng cho tới tận bây giờ chúng tôi đều chưa từng hối hận. Ông nội tôi nói mạng của ông ấy không đáng giá. Có thể đổi lại được mạng của chiến thần thì sẽ cứu được hàng nghìn mạng người khác”.
Nghe thấy những lời này, lòng anh quặn thắt lại.
Đúng vậy.
Bao nhiêu công danh mình anh hưởng trọn.
Thế nhưng đằng sau những chiến công đó đã có bao nhiêu người phải hi sinh xương máu của mình?
Giống như những người lính già đã cống hiến cả đời để đổi lại bình yên cho tổ quốc, giờ đây còn mấy ai nhớ đến họ?
Tiền Cẩm Lâm cũng là lính Nam Cương nên thấu hiểu sâu sắc trải nghiệm của những người anh hùng không tên ấy.
Nếu không có sự hi sinh của bọn họ, sẽ không có đất nước phồn hoa ngày nay.