Cảnh tượng kinh khủng ấy khiến trái tim Triệu Vô Cực như bị dao cứa vào.
Đây là cậu con trai duy nhất của ông ta.
Triệu Thiên Đạo cũng thấy lòng đau nhói, đầu óc kêu ong ong.
“Lộ Bình!”
Triệu Vô Cực dìu con trai dậy, run rẩy kêu lên.
Triệu Lộ Bình đờ đẫn xoay đầu lại, há miệng nhưng chẳng phát ra được thanh âm nào.
Bởi vì chiếc lưỡi trong miệng đã bị cắt mất.
“Không!”
Triệu Vô Cực ngửa mặt lên trời rồi giận dữ gầm lên, đoạn đấm mạnh xuống đất.
Máu tươi chảy ra từ nắm đấm của ông ta rồi nhỏ xuống đất.
Sản nghiệp bị đập phá, các thế lực ngầm bị tiêu diệt.
Bây giờ cộng thêm việc Triệu Lộ Bình bị hành hạ đến mức người không ra người rồi ném về nhà.
Tất cả đều xảy ra sau khi Trần Thiên Hạo trở về.
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trần Thiên Hạo.
Vẻ mặt của Triệu Vô Cực vô cùng hung tợn, nỗi căm hận cuồn cuộn nơi lồng ngực.
“Triệu tập toàn bộ người của nhà họ Triệu. Chúng ta phải liều một trận với cậu ta”.
Tuy tâm trạng của Triệu Thiên Đạo cũng đang rất nặng nề và đau buồn, nhưng lão ta vẫn còn giữ lại chút ít lý trí, mời Thiên Cơ Lão Nhân ra.
“Sư phụ, xin hãy cứu cháu của con”.
Thiên Cơ Lão Nhân tiến đến kiểm tra thương tích của Triệu Lộ Bình, lòng thầm kinh ngạc.
Thủ đoạn này quá sức kinh khủng.
Đột nhiên, Thiên Cơ Lão Nhân sờ được thứ gì đó đang nhúc nhích dưới làn da của Triệu Lộ Bình.
Lão thoáng cau mày, thử chuyển sang sờ những nơi khác, không ngờ vẫn có cảm giác y như vậy.
Thiên Cơ Lão Nhân chợt nghĩ đến điều gì đó, tâm trạng chùng xuống.
“Kiến ăn xương? Sao lại thế được?”
Giọng nói run rẩy của Thiên Cơ Lão Nhân thảng thốt kêu vang.
“Mau đưa cậu ấy vào đây, đun nước nóng để đuổi kiến ăn xương ra khỏi cơ thể”.
“Sư phụ, kiến ăn xương là gì vậy ạ?”
“Kiến ăn xương là một sinh vật chỉ có ở biên cương. Chúng có thể chui vào dưới da và ăn xương thịt. Bị kiến ăn xương gặm nhấm rồi thì sống không bằng chết”.
Thiên Cơ Lão Nhân nói bằng giọng vô cùng nghiêm trọng.
Lão cũng không chần chừ lâu, vội vã loại trừ Kiến Ăn Xương ra khỏi cơ thể Triệu Lộ Bình.
“Trần Thiên Hạo!”
“Tao sẽ xé xác mày thành trăm mày!”
Triệu Vô Cực siết chặt nắm đấm, cơ thể run lên bần bật.
Cả hai gia tộc Tôn, Lý đều im lặng.
Lúc này, bọn họ cũng chẳng biết nên an ủi đối phương thế nào. Ngược lại, sau khi nhìn thấy thủ đoạn này của Trần Thiên Hạo, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy thấp thỏm không yên.
Có khi nào, nhà họ cũng sẽ bị Trần Thiên Hạo trả thù như thế hay không?
Bạch Phi lạnh lùng bảo.
“Đây là cơ hội nghìn năm có một. Buộc phải tiêu diệt Trần Thiên Hạo, nếu không hậu hoạ sẽ rất khó lường!”
Dứt lời, hắn bèn nhìn sang vẻ mặt lo lắng của nhà họ Tôn và nhà họ Lý, cất tiếng an ủi.
“Cứ yên tâm. Có nhà họ Bạch chúng tôi ở đây, cứ yên trí mà làm”.
“Trần Thiên Hạo có lợi hại đến mấy thì cũng đâu dám chống đối nhà họ Bạch?”
“Nhưng tên Trần Thiên Hạo này có quân Đông Hoang ủng hộ. Chúng ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, có khi còn chịu thiệt thòi”.
Lý Thiên Thuận lo lắng nói.
Vốn dĩ nhà họ Lý của ông ta và nhà họ Lưu đã bàn xong chuyện bến cảng rồi, tận dụng bến cảng một cách ổn định thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận khấm khá.
Giờ thì hay rồi, không chỉ mất bến cảng mà còn phải gánh chịu hậu quả khủng khiếp sau khi chống đối nhà họ Trần.
Nói thật thì ông ta thấy hơi hối hận.
“Quyền lợi ở Nam Thành do chúng tôi quyết định. Cứ cho là tên Tưởng Đại Vi kia có ủng hộ Trần Thiên Hạo thì đã sao chứ, bọn chúng có thể coi thường luật pháp à?”
Bạch Phi lạnh lùng nói.
Triệu Thiên Đạo khẽ gật đầu.
“Ừ, Bạch Phi nói rất phải. Dựa theo đối sách mà chúng ta đã bàn bạc xong trước đó, nếu Tưởng Đại Vi thật sự dám vì thiên vị và xem thường luật pháp…”
Lão ta xoay đầu nhìn về phía trong viện.
“Sư phụ tôi từng trị thương cho chiến thần ở Đông Hoang. Đến lúc ấy, tôi có thể nhờ sư phụ ra mặt, nếu Tưởng Đại Vi làm việc thiên vị, vậy thì sư phụ sẽ vạch tội Tưởng Đại Vi”.
Sau khi thảo luận, mọi người đã có ý kiến sơ bộ.
Triệu Vô Cực gọi điện ngay cho Triệu Vô Quân.
“Các đại gia tộc đã có quyết định. Có sự hỗ trợ của nhà họ Bạch rồi, lập tức sai người đi bắt tất cả những người trong nhà họ Trần đi”.
Tại văn phòng chủ tịch thành phố.
Triệu Vô Quân bận đầu tắt mặt tối, cả đêm lo sắp xếp đội phòng chống bạo động đi khắp nơi để bắt những người thuộc thế lực ngầm.
Mà cả Nam Thành đều đang trên đà bạo loạn.
Tất nhiên, Triệu Vô Quân biết kẻ đầu sỏ chính là Trần Thiên Hạo.
Để tránh lại xảy ra tình trạng như ở hội trường, ông ta đã báo cáo lên thống đốc về tình hình ở Nam Thành.
Thống đốc Tưởng Thiên Phong là người được nhà họ Bạch ủng hộ.
Triệu Vô Quân là con rể của nhà họ Bạch, tất nhiên đều là người ngồi trên một chiếc thuyền.
Thống đốc đã ra chỉ thị, lập tức cho người bắt giữ hết thế lực ngầm, ai phản kháng thì trực tiếp chém chết.
Cùng lúc ấy, thống đốc cũng liên hệ với phía quân chủ, kể lại chuyện đội quân Đông Hoang làm việc thiên vị cá nhân.
Phía quân chủ chắc chắn sẽ không tin chuyện đội quân Đông Hoang xem thường luật pháp.
Nhưng vì để tránh tình trạng Nam Thành bạo loạn, hai bên xảy ra xung đột, nên đã truyền lệnh đến nơi đóng quân của Đông Hoang ngay trong đêm rằng.
Không được phép can dự vào việc thực thi pháp luật của đội phòng chống bạo động Nam Thành.
Ai trái lệnh, xử theo pháp luật!
“Anh cả cứ yên tâm. Phía quân chủ đã có lệnh rồi, quân Đông Hoang đang đóng trú không thể can thiệp được vào hành động của chúng ta đâu ạ”.
Triệu Vô Quân đã báo lại tin tức đáng mừng này cho Triệu Vô Cực biết.
Sắc mặt vô cùng dữ tợn, Triệu Vô Cực bật cười đầy hung ác.
“Được, hành động đi”.
Trong đêm đó.
Đội phòng chống bạo động của cả thành phố bắt đầu trang bị đồ đạc.
Từng chiếc xe vũ trang đen ngòm, chở thành viên phòng chống bạo động đã được trang bị đầy đủ, đã bao vây tất cả những nơi liên quan đến nhà họ Trần và nhà họ Lưu.
Tại công ty bất động sản Trần Thị.
Cổng bị phá tan tành, thành viên phòng chống bạo động tràn vào để tìm kiếm chứng cứ phạm pháp.
Ở đại viện nhà họ Lưu.
Mọi người đang chìm trong giấc ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng phá cửa inh ỏi. Một lượng lớn nhân viên vũ trang đã xông vào đại viện để bắt giữ tất cả bọn họ.
Lưu Tiểu Nguyệt bật dậy trên giường, vội vã gọi điện cho Trần Thiên Hạo.
Cô còn chưa kịp hé miệng nói gì thì “ầm” một cái, cửa phòng đã bị phá ra, thành viên phòng chống bạo động lao đến đè cô xuống giường.
Cùng lúc ấy.
Một tiếng va chạm dữ dội vang lên ngoài cổng đại viện nhà họ Trần.
“Rầm!”
Cổng bị phá, các thành viên phòng chống bạo động mặc đồ đen xông vào trong.
Những người phản ứng đầu tiên - Chu Tước, Bạch Hổ - đã lao về phía đội phòng chống bạo động, dùng cả tay và chân đẩy lùi toàn bộ thành viên của đội.
Ngoài cửa, rất nhiều thành viên phòng chống bạo động cầm khiên, tạo thành bức tường đồng và tường sắt, áp sát về phía đại viện.
Chu Tước vớ lấy mã tấu rồi lăn trên mặt đất, chém cổ chân của tất cả những kẻ dám lại gần.
Nhuyễn kiếm của Bạch Hổ linh hoạt như rắn, luồn vào khe hở giữa những tấm khiên để tấn công vào ngực của thành viên phòng chống bạo động.
Các thành viên đội phòng chống bạo động hỗ trợ cho nhau, hết kéo lại lôi, bị cả hai người kia đẩy lùi ra đến trước đại viện.
Tất cả mọi người trong đại viện đều đã choàng tỉnh dậy.
Bà Trần được người hầu dìu ra đến cửa.
Đôi mắt mờ tối lướt qua đám đông.
Bà chất vấn.
“Các người dựa vào cái gì mà dám xông vào nhà họ Trần chúng tôi? Có còn biết đến luật pháp hay không?”
“Luật pháp?”
Bạch Phi bước ra từ trong đám người.
“Đêm nay, ông đây chính là luật pháp”.
Ngay sau đó là Triệu Vô Cực, Lý Thiên Thuận và Tôn Tư Minh nối bước theo sau.