Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 49
Những lời Thành Nham nói Giang Mộ Bình không có dự liệu trước, mặc dù Thành Nham dùng ngữ khí nghi vấn để hỏi hắn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng ý chỉ hắn, nhưng Giang Mộ Bình vẫn do dự một chút.
Hồi cấp ba, Giang Mộ Bình và Thành Nham gần như không có một điểm giao nhau nào. Nắm đó làm lớp trưởng, hắn khó tránh khỏi phải giao thiệp với từng người bạn học trong lớp. Nhưng hắn và Thành Nham rất ít khi nói chuyện, nếu có thì cơ bản đều liên quan đến công việc của lớp mà lần nào Thành Nham cũng lạnh nhạt với hắn.
Thành tích học tập của Thành Nham nắm đó có thể coi là đỉnh nhất, nhất là về khoa học tự nhiên, bất kể kỳ thi lớn nhỏ, lần nào cũng có thể xếp vào tốp ba. Trí nhớ của Giang Mộ Bình không tính là tốt, hắn không thể nhớ hết tên của bạn học, nhưng ấn tượng đối với Thành Nham lại khắc rất sâu, một trong những lý do là thành tích xuất sắc của anh.
Mặc dù lúc đó tính tình của Thành Nham có chút quái gỡ, nhưng anh thật sự học rất tốt, anh ít khi nói chuyện nhiều với mọi người, cho nên luôn cho người ta cảm giác kiêu căng, khó gần. Kể cả Giang Mộ Bình, năm ấy hắn cũng bị đối xử như vậy. Thành Nham lạnh lùng với các bạn học khác bao nhiêu thì cũng lạnh lùng với hắn bấy nhiêu.
Cho nên bây giờ Thành Nham đột nhiên nói như thế, Giang Mộ Bình có lý do để nghi ngờ rằng đây là một thủ thuật để anh lấy lòng hắn.
Nhưng Giang Mộ Bình biết rằng Thành Nham sẽ không dùng những lời nói dối để lấy lòng hắn.
"Là tôi." Giang Mộ Bình trả lời.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham mỉm cười, nghĩ rằng nếu như Giang Mộ Bình giả bộ không biết, hoặc thật sự không biết, anh có thể sẽ trêu chọc hắn một hồi.
"Thật sao?" Giang Mộ Bình hỏi đột nhiên.
Thành Nham sửng sốt, anh nghĩ Giang Mộ Bình sẽ không có một chút nghi ngờ nào đối với những gì hắn nói.
"Năm mười bảy tuổi, em học lớp mười một. Ngoài anh ra thì em còn có thể sùng bái ai nữa..." Thành Nham cảm thấy buồn cười, "Anh nghĩ trong lớp còn có ai có thể so sánh với anh sao."
Lời này thật xuôi tai, đặc biệt là khi nó được phát ra từ miệng của Thành Nham. Giang Mộ Bình đã quen với những lời khen ngợi trong suốt ba mươi năm qua, đối với những lời khen ngợi này kia hắn đã được miễn dịch từ lâu, nhưng hắn không ngờ Thành Nham khen hắn như thế, trong lòng hắn lại dâng lên mấy phần đắc ý.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Về đến nhà, Triệu Tĩnh và dì đang dán câu đối xuân trước cửa, dì nhìn thấy đôi câu đối màu đỏ trên tay Thành Nham liền hỏi: "Con cũng mua sao? Nhiều quá, không có chỗ để dán."
"Không phải con mua," Thành Nham nói, "là do giáo sư viết."
Vẻ mặt của dì thay đổi, bước tới đọc dòng chữ trên câu đối đỏ, "Đây là do Tiểu Giang tự viết sao? Đẹp quá!" Dì vội vàng ra hiệu cho Triệu Tĩnh dừng lại, "Triệu Tĩnh, đừng dán nữa, dán của Tiểu Giang viết này. Chữ viết tay nhưng còn đẹp hơn cả cái mẹ đã mua."
Triệu Tĩnh cười nói: "May là con còn chưa bôi keo."
Thành Nham đưa cho Triệu Tĩnh đôi câu đối xuân, Triệu Tĩnh nhìn một cái, không khỏi cảm thán: "Cũng là người có ăn học..."
Cô con gái học lớp sáu của Triệu Tĩnh chạy ra từ trong nhà, "Ba, dán câu đối xuân có khó không? Có muốn con giúp ba không?"
"Dáng người con nhỏ như vậy thì có thể giúp gì chứ?" Triệu Tĩnh giới thiệu với Giang Mộ Bình, "Đây là con gái của tôi."
Triệu Tĩnh chỉ chỉ vào Thành Nham, nói với con gái của mình: "Đây là chú họ Thành Nham của con, gọi chú họ."
Cô gái nhỏ đỏ mặt hô lên "Chú họ", sau đó cô bé nhìn chằm chằm Thành Nham và chớp chớp đôi mắt to, "Chú họ, chú thật đẹp trai."
Triệu Tịnh cười xoa đầu cô bé, "Sao con chưa từng nói với ba con câu này vậy nhỉ?"
"Ba, cô giáo nói trẻ con không được nói dối." Cô bé làm ra vẻ mặt trầm tư.
"Tiền mừng tuổi năm nay đều bị tịch thu."
"Không được!" Cô bé lo lắng, "Ba, ba đẹp trai nhất, đẹp trai nhất vũ trụ".
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Triệu Tĩnh cố ý không để ý tới cô bé, nghiêm nghị ho khan một tiếng, tiếp tục giới thiệu: "Đây là—"
Anh họ nhìn Giang Mộ Bình, nhất thời không biết phải giới thiệu vị em rể này như thế nào với con gái, nên thể nói thím họ được.
Triệu Tĩnh dừng một chút, rồi nói: "Đây là người yêu của chú họ con, cũng gọi chú họ."
Cô bé tỏ vẻ bối rối: "Người yêu?" Cô bối rối, "Ba, có phải ba nhầm lẫn rồi không?"
Con gái của Triệu Tĩnh còn nhỏ, không có điện thoại di động, lúc thường không thích xem tin tức, có rất ít những kênh thông tin tiếp xúc xã hội, cũng không biết chính sách pháp luật về hôn nhân đồng giới.
"Ba không nhầm.", Triệu Tĩnh kiên nhẫn giải thích, "Hiện nay hôn nhân đồng giới là hợp pháp, có nghĩa là con trai không chỉ có thể kết hôn với con gái mà còn có thể kết hôn với con trai. Tương tự, con gái có thể kết hôn với con trai, cũng có thể kết hôn với con gái."
Cô bé vẻ mặt kinh hãi: "Con trai và con trai sao lại lấy nhau?"
Triệu Tĩnh sờ sờ đầu của cô bé: "Thích thì có thể kết hôn, bây giờ con còn nhỏ, chuyện sau sẽ biết. Đừng vô lễ, mau gọi chú họ."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhìn Giang Mộ Bình, nhỏ giọng gọi: "Chú họ".
Giang Mộ Bình gật đầu: "Chào cháu."
Cô gái nhỏ mím môi cười nhẹ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Triệu Tĩnh tiếp tục dán câu đối tết, khi dán câu đối có chút xa tầm tay, anh họ kiễng chân hồi lâu, cố hết sức nửa ngày đến mặt mày đỏ bừng.
Dì vỗ sau lưng anh họ một phát, "Con cho Tiểu Giang dán đi, nó cao lớn."
"A, con quên mất ở nhà có một cây cột." Triệu Tĩnh đưa câu đối đỏ cho Giang Mộ Bình, "Em rể ăn cái gì mà cao như vậy? Người trong thành phố của cậu cũng rất cao sao?"
"Cũng bình thường thôi." Giang Mộ Bình nói, "Cũng giống như Giang Châu vậy."
"Vậy sao cậu lại cao như vậy? Cậu chắc là cậu cao đến một mét chín phải không?"
Giang Mộ Bình dễ dàng dán câu đối lên trên tấm cửa, nói: "Chắc là do di truyền, ba của em khá cao."
Dì nắm lấy cánh tay của Thành Nham, cười nói: "Tiểu Nham của chúng ta cũng không thấp vậy mà đứng bên cạnh con còn thấp hơn một khúc."
Ở nông thông không tránh khỏi đốt pháo hoa, lúc chạng vạng, ở phía chân trời đã vang vọng đến tiếng pháo yếu ớt.
Gia đình dì tuy ít người, nhưng không khí cũng rất náo nhiệt. Người một nhà cùng chuẩn bị cho bữa tối giao thừa, Thành Nham và Giang Mộ Bình muốn giúp đỡ nhưng bị từ chối.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Các cậu là khách, nào có đạo lý để khách chuẩn bị cơm nước chứ." Vợ của Triệu Tĩnh tính tình rất dịu dàng, chị đẩy Thành Nham và Giang Mộ Bình ra khỏi phòng bếp, cười nói: "Đi phòng khách nghỉ ngơi đi, lát nữa gọi hai người đến ăn cơm."
Họ không đi đến phòng khách mà trở lại phòng dành cho khách trên tầng ba.
Thành Nham gửi một phong bì lớn màu đỏ trong nhóm chat của tiệm xăm, ngay lập tức bị bọn họ tranh cướp, sau đó một loạt tin nhắn "cảm ơn ông chủ" liên tục hiển thị trên màn hình.
"Những người này..." Thành Nham nhìn điện thoại cười cười, "Bọn họ dán mắt vào điện thoại sao?"
Thành Nham bấm vào ảnh chân dung của Lâm Vi Kính, đơn lẻ gửi cho cậu một phong bì lì xì lớn. Lâm Vi Kính nhận lấy chỉ trong một giây, sau đó liền gọi điện đến.
"Thổ hào (*), cám ơn anh." Lâm Vi Kính bất đắc dĩ nói, "Học kỳ tới em đã có sinh hoạt phí cho cả hai tháng rồi."
(*) Thổ hào (土豪) là một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.
"Không lễ phép, gọi anh."
"Cảm ơn anh trai thổ hào." Lâm Vi Kính kéo dài âm điệu như đang làm nũng, Thành Nham sợ mình nôn ra mất, lập tức muốn ngắt máy
"Đừng, anh, anh có vợ rồi không cần em trai nữa sao?"
Thành Nham giương mắt liếc nhìn Giang Mộ Bình, nói với Lâm Vi Kính: "Em gọi giáo sư của mình như vậy, không sợ giáo sư khó dễ em sao?"
"Giáo sư của em không phải loại người như vậy." Lâm Vi Kính hất cằm lên, "Hơn nữa nếu anh không nói làm sao anh ta biết chứ."
Giang Mộ Bình ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: "Cậu ta gọi tôi là cái gì?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lâm Vi Kính nghe thấy giọng nói của Giang Mộ Bình qua điện thoại, ngay lập tức nói: "Đừng đừng đừng, anh ơi, đừng nói, không phải em nói điều này là để làm anh vui sao? Giáo sư Giang Mộ Bình là vợ của anh, lời này nghe có biết bao nhiêu mặt mũi chứ! "
Thành Nham cười cười không nói gì.
Giang Mộ Bình đưa tay về phía Thành Nham, ra hiệu cho anh đưa điện thoại cho hắn.
Lâm Vi Kính đang căng thẳng, trong điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: "Lâm Vi Kính, cậu gọi tôi là gì?"
Lâm Vi Kính cười ha hả, nói: "Giáo sư Giang."
"Tôi muốn nghe nói thật."
Lâm Vi Kính do dự một lúc, kiên trì nói: "...Vợ của anh trai em."
Giang Mộ Bình cười gằng một tiếng, tâm tình không rõ ràng.
Lâm Vi Kính nắm chặt điện thoại, có chút chột dạ: "Giáo sư, ngài không đến nỗi sẽ gây khó dễ cho em đúng không?"
Giang Mộ Bình cố tình dọa cậu: "Không đến nỗi khó dễ, có lẽ lúc bình thường nên cho bớt điểm đi."
"Cứu mạng...anh không thể làm như vậy, anh là giáo sư Giang công bằng nhất."
"Tôi không phải vợ của anh trai cậu."
Lâm Vi Kính lật mặt ngay lập tức: "Chồng, chồng. Anh là chồng của anh ấy."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khóe miệng của Giang Mộ Bình tràn ra ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt Thành Nham lộ ra nghi hoặc, anh biết quá rõ Lâm Vi Kính, có thể đoán được cậu nói cái gì.
Giang Mộ Bình trả lại điện thoại cho Thành Nham, Lâm Vi Kính bán thảm với Thành Nham một lúc, sau đó Thành Nham cúp điện thoại.
Thành Nham lấy trong túi ra một ít tiền mặt và nói với Giang Mộ Bình: "Em có mang theo một ít tiền mặt, dự định gửi tiền mừng tuổi cho con gái của Triệu Tĩnh và Triệu Thanh Ngữ, nhưng em không có bao lì xì, làm sao bây giờ? Cứ trực tiếp đưa như vậy sao?"
"Tôi có mang theo."
Thành Nham có chút kinh hỉ: "Anh suy tính thật là chu đáo."
Giang Mộ Bình từ trong vali rút ra phong bao đỏ, trong đó đã có sẵn một ngàn tệ tiền mặt, hắn đưa phong bao đỏ cho Thành Nham, "Một lát nữa đưa cho bọn họ."
"Đều là anh bỏ tiền sao?" Thành Nham nhận lấy, "Một người một nửa đi."
"Không cần."
Thành Nham nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó gật đầu.
"Vậy lát nữa anh đưa đi." Thành Nham nhét bao lì xì vào tay hắn.
Hai người đi xuống lầu, khi đi đến góc cầu thang, Thành Nham đột nhiên kéo ống tay áo khoác của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình quay đầu lại: "Làm sao vậy?"
"Lúc nãy ở chỗ của Hạ Tuyên em đã kìm nén không hút thuốc."
"Hả?" Giang Mộ Bình mờ mịt.
Thành Nham đến gần hắn, hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, "Em đã vất vả nhịn một ngày không hút thuốc, vậy có thể hôn anh một cái được không?"
Giang Mộ Bình nở nụ cười: "Em hút thuốc sẽ không hôn tôi sao?"
"Vẫn muốn hôn, nhưng sợ anh không thích mùi khói."
Giang Mộ Bình nghiêng người về phía trước, cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của mình vào khóe mắt của anh, thấp giọng nói: "Em không biết từ trước đến giờ trên người em đều có mùi khói nhàn nhạt sao?"
"Có phải anh không thích không?"
"Không có. Nếu tôi không thích, tôi sẽ nói cho em biết."
"Vậy anh có thể hôn em một chút được không?"
"Buổi tối cũng có thể hôn." Giang Mộ Bình cố ý nói.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Hai người họ trước giờ đều hôn nhau ở trong phòng vào buổi tối, Thành Nham muốn đổi chỗ khác, ở một nơi có ánh sáng, có thể thoải mái hôn môi Giang Mộ Bình.
"Không đợi được." Thành Nham nói.
Thành Nham thực sự không phải là Thành Nham mà Giang Mộ Bình lần đầu tiên tưởng tượng, so với lúc còn trẻ anh cũng hoàn toàn bất đồng. Cổ của anh thường bị đỏ, nhưng dừng như không phải vì thẹn thùng. Anh sẽ thẳng thắn bày tỏ tình yêu và mong muốn của mình, sự ngây ngô của thời niên thiếu và sự hào hoa của năm ba mươi tuổi mặc dù trái ngược nhưng đều đáng quý như nhau.
Giang Mộ Bình ôm sau gáy của Thành Nham, kéo anh về phía mình một chút, cúi đầu hôn lên môi anh.
Thành Nham nhắm mắt lại theo phản xạ, hai tay ôm lấy eo của Giang Mộ Bình. Hai mắt của Giang Mộ Bình hé mở, mơ hồ thoáng thấy bóng người từ dưới lầu đi lên.
"Thành ca, giáo sư Giang, ăn—"
Âm thanh của Triệu Thanh Ngữ từ dưới lầu truyền đến, rất đột ngột, Thành Nham giật mình, thân thể cứng đờ, hai mắt đột nhiên mở ra.
Triệu Thanh Ngữ đã đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền bị dọa đứng tại chỗ, trợn tròn mắt nhìn bọn họ, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Giang Mộ Bình ấn sau gáy của Thành Nham sang một bên, để đầu của anh tựa vào vai hắn, hắn giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên môi, nhìn Triệu Thanh Ngữ, thở dài một tiếng.
Hết chương 49.