Sau kỳ nghỉ, bệnh cúm tựa hồ đã dần biến mất, mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
Khúc Mặc Thương có thành tích tốt, lại là trạng nguyên ở thành phố Yến Kinh, năm đầu tiên ở cao trung đã nổi danh, ngày thường không thích chơi đùa với đồng học, ngoại trừ đọc sách chính là an tĩnh làm bài tập.
Nội dung ở cao trung phức tạp hơn một chút, nhưng đối với Khúc Mặc Thương lần thứ hai đã là đơn giản. Mà cô cũng đã nghĩ tới việc sau này sẽ học gì, sẽ dành thời gian đọc những cuốn sách liên quan đến chuyên môn, đời trước cô đã tích lũy đủ nhiều, hiện tại xem cũng chỉ là ôn lại. Trong nhiều cuốn sách là phiên bản gốc tiếng Anh, khiến đồng học không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Mặc dù một số người cảm thấy cô làm ra vẻ, ra vẻ thanh cao không để ý tới người, nhưng lại càng nhiều người ngưỡng mộ. Bên cạnh đó, nam sinh tuổi này luôn là ngo ngoe rục rịch, trong lớp có đồng học như vậy nghiễm nhiên trở thành đối tượng yêu thích của bọn họ. Khi Lâm Thanh Hàm đến tìm Khúc Mặc Thương đi ăn cơm đã gặp các nam sinh tặng quà cho cô vài lần.
Vào ngày này, nàng đứng bên ngoài lớp học của Khúc Mặc Thương, nhìn vào bên trong, sau tiết học, trong lớp căn bản không còn nhiều người, đa phần đã rời đi. Những người ở lại lớp học cơ bản là mang cơm theo.
Khúc Mặc Thương đang ngồi ở hàng thứ ba, ngẩng đầu nhìn một nam sinh trắng trẻo cao gầy trước mặt, trong tay cầm một cái hộp đồ vật đặt ở trước mặt Khúc Mặc Thương, có chút ngượng ngùng nói chuyện với cô.
Lâm Thanh Hàm cũng biết người này, hình như tên là Tiếu Duyên Thừa, lúc trước đạt hạng hai thành phố nhập học vào trường trung học trực thuộc. Tại lễ khai giảng, Khúc Mặc Thương đã từ chối lời đề nghị lên đài phát biểu, chính hắn là người thay mặt các tân sinh viên phát biểu.
Tiếu Duyên Thừa rất tuấn tú, mang phong độ trí thức, là nam sinh rất sạch sẽ. Khi đọc diễn văn trước toàn trường rất xuất chúng, giọng nói lại dễ nghe, lấy được tâm tư của rất nhiều cô gái, đồng thời cũng là một nhân vật ưu tú trong trường.
Không biết bọn họ nói cái gì, Khúc Mặc Thương khẽ mỉm cười, điều này làm cho Lâm Thanh Hàm có chút phiền muộn không nói nên lời. Ở chung với Khúc Mặc Thương lâu như vậy, kỳ thực nàng cũng rất hiểu cô, nhìn ôn hòa nhưng kỳ thực rất lạnh lùng, ngoại trừ Xa Giai Di cũng rất ít khi cười với người khác huống chi là thân cận với nam sinh.
Nàng không thích cô cười với Tiếu Duyên Thừa như vậy, nhìn chiếc hộp tinh xảo kia, thậm chí nàng còn chờ mong Khúc Mặc Thương từ chối, loại tư vị xa lạ này vừa chua lại vừa chát, thực sự rất khó chịu.
Nhưng nàng cảm thấy mình vô cớ gây rối, Khúc Mặc Thương tốt như vậy, có người thích cô không phải là chuyện rất bình thường sao.
Người bên trong vẫn đang nói chuyện, nhưng Lâm Thanh Hàm không nhìn nữa, nàng cũng không đi vào, chỉ dựa vào cửa bên ngoài phòng học, thần sắc lạnh lẽo mà trầm mặc. Nàng trổ mã rất xinh đẹp, chỉ đứng ở nơi đó đã làm cho rất nhiều người nhìn qua, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
"Cảm ơn hảo ý của cậu, nhưng tôi không thích đồ ngọt, thực xin lỗi." Khúc Mặc Thương không còn là tiểu nữ sinh nữa, cô cũng rất rõ hành động của Tiếu Duyên Thừa, cô không nghĩ mình sẽ có tâm tư cùng tiểu nam sinh mười bảy tuổi nói chuyện yêu đương, cho nên liền quyết đoán từ chối.
Tiếu Duyên Thừa có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Là tớ không suy xét chu toàn, vậy cậu thích cái gì?”
Khúc Mặc Thương cười nói, “Chắc là tôi thích học.” Nói xong, cô nhìn về phía cửa trống rỗng, cau mày. "Tôi có hẹn với bạn đi ăn trưa, cảm ơn bánh quy của cậu, bất quá về sau cậu không cần phí tâm tư như vậy đâu."
Cô đứng dậy, thấy bóng người đang dựa vào cửa sổ, lập tức sửng sốt bước nhanh ra ngoài.
Không biết Lâm Thanh Hàm đang nghĩ gì, cô đã đi ra mà nàng vẫn còn mang biểu tình ngưng trọng dựa vào cửa phát ngốc.
“Đã tới sao lại không vào?" Khúc Mặc Thương có chút bất đắc dĩ, đi qua kêu người hoàn hồn lại.
Lâm Thanh Hàm quay đầu lại liếc nhìn về phía cửa sổ: “Thấy cậu đang nói chuyện với người ta, cho nên cũng không quấy rầy.”
Khúc Mặc Thương nhướng mày: “Không có quấy rầy, về sau tới liền trực tiếp gọi tôi, im lặng đứng bên ngoài như vậy sẽ trúng gió."
Lâm Thanh Hàm vì câu nói đương nhiên này mà tâm tình có chút phiền muộn, hai người sóng vai đi xuống căn tin, Lâm Thanh Hàm nghẹn thật lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Nam sinh kia thích cậu sao?"
Khúc Mặc Thương cứng đờ, biểu tình có chút chán nản, theo cái nhìn của cô những người xung quanh đều là hài tử, bị một nam sinh cao trung thổ lộ, đối với cô là thập phần kỳ quái.
Thấy biểu tình của Khúc Mặc Thương không đúng, trong lòng Lâm Thanh Hàm mạc danh nóng nảy: “Cậu thích cậu ấy sao?”
Khúc Mặc Thương: ...
“Không thích, mặc dù loại chuyện này có thể hiểu được, tình cảm của thiếu niên tuổi này nảy mầm đều là ngây ngô tốt đẹp, nhưng hiện tại vẫn còn quá nhỏ, phải tập trung vào việc học.” Khúc Mặc Thương nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm, khẽ cười nói: “Thanh Hàm của chúng ta cũng là mỹ nhân, có phải có nam sinh đã thầm mến cậu rồi hay không?”
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thanh Hàm có chút ửng hồng, kiên định lắc đầu: “Tôi sẽ không yêu sớm, bọn họ… quá phiền toái.” Nghĩ đến nam sinh không nói hai lời đặt bữa sáng lên bàn của mình, thanh âm của nàng có chút lãnh lẽo.
"Phiền toái? Đã xảy ra chuyện gì?" Khúc Mặc Thương sợ nàng bị những nam sinh có hormone tràn lan cùng ấu trĩ khi dễ, nhíu mày nói.
Chờ Lâm Thanh Hàm nói xong, cô khẽ cười nói: "Nói thẳng với cậu ta là được, nếu không có ý tứ gì thì dứt khoát từ chối, theo thời gian, nhiệt tình sẽ giảm đi."
Lâm Thanh Hàm không hiểu, nhưng nàng vẫn gật gật đầu, hơn nữa buồn bực trong lồng ngực đã không còn, nghe Khúc Mặc Thương nói, khẳng định là cô không thích đám nam sinh ấu trĩ.
Khúc Mặc Thương và Xa Giai Di cũng không học cùng lớp, nhưng ba người bọn họ sẽ đều ăn ý gặp nhau ở dưới lầu đi ăn cơm. Ngồi trong căn tin, Xa Giai Di mày ủ mặt ê nhìn hai người: "Aiz, chủ nhiệm lớp tớ a, bọn tớ làm việc cả ngày, mà toán học lão sư là niên cấp chủ nhiệm, còn quản lợi hại hơn chủ nhiệm lớp tớ, tớ thật là quá nước sôi lửa bỏng a."
Nói xong, nàng ghen tị nhìn Khúc Mặc Thương, ai oán nói: "Nơi nào giống cậu, mỗi ngày đều nhẹ nhàng tự tại, còn có tiểu tức phụ đối với cậu không rời không bỏ."
"Khụ... khụ” Lâm Thanh Hàm không nuốt nổi một ngụm cơm trong miệng, lập tức sặc đến ho khan, vội vàng chật vật che miệng ho. Khúc Mặc Thương nhanh chóng lấy khăn giấy ra đưa cho nàng, vỗ lưng cho nàng, có chút lạnh lùng liếc mắt nhìn Xa Giai Di: “Buổi trưa cậu rửa bát.”
Sau khi Lâm Thanh Hàm hoãn lại, mặt nàng trở nên đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, nước mắt sắp trào ra.
“Không sao chứ?” nhìn nàng ho dữ dội như vậy, Khúc Mặc Thương cau mày hỏi.
“Không, không sao.”
Xa Giai Di ở bên kia kêu khóc, trong mắt thu lại ý cười xấu xa, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn rửa bát.
Tiết tự học buổi tối của trường trung học trực thuộc Yến Kinh đến 8 giờ 30. Tan học về đến nhà, Lâm Yên đã ở nhà chờ, thấy hai người trở về liền thay cất cặp sách, ôn hòa thăm hỏi: “Học mệt mỏi lắm phải không, ta đã nấu nước nóng, một lúc nữa có thể tắm. Có hầm canh gà trong nồi, Mặc Thương, Hàm nhi vào uống một ít đi, ta đã đặc biệt hút dầu, sẽ không ngấy."
Bà sống ở đây, tuy nói là muốn thu tiền thuê nhà, nhưng bà biết rất rõ là gia đình Khúc Mặc Thương đang giúp đỡ hai mẹ con bà, cho nên ngoại trừ tích cóp tiền lương để trả Khúc gia, dư lại đều là mua đồ ăn bồi bổ cho hai đứa nhỏ.
Khúc Mặc Thương rất có hảo cảm với Lâm Yên, một người phụ nữ bị kế sinh nhai mài giũa, tuy khuôn mặt không còn trẻ nhưng không nhiễm phải chút mưu mô cùng tâm cơ. Bà cùng Lâm Thanh Hàm sống nương tựa vào nhau ăn mặc cần kiệm, thậm chí mua rau còn luyến tiếc. Nhưng khi đến đây, mặc dù lương không cao, nhưng sau khi cô và Lâm Thanh Hàm trở về cũng chưa từng thiếu rau dưa củ quả.
Cho dù lòng mang cảm kích, đối với một người siêng năng tiết kiệm, cho dù đưa tiền cho bà chi phối cũng đều không tránh khỏi tính toán tỉ mỉ, nhưng hiện tại bà lại tự tiêu tiền của chính mình mà chưa từng nhắc tới cái gì, điều này khiến Khúc Mặc Thương rất kính trọng bà.
Khi hai người rửa tay sạch sẽ đi ra thì bàn ăn trong nhà đã có hai bát canh gà, nước canh đã được vớt bọt dầu rất trong, hẳn là được đun sôi qua một thời gian, canh nóng hổi mang theo một cỗ hương vị mê người. Một bát canh gà có một ít kỷ tử, một bát thì không có.
Lâm Thanh Hàm rất tự giác ngồi xuống bát có kỷ tử, Khúc Mặc Thương không thích mùi vị của kỷ tử, vì bổ dưỡng nên Lâm Yên đã thêm kỷ tử vào, nhưng khi múc ra thì cẩn thận tách ra.
“Cảm ơn dì Lâm, dì ăn chưa?” Khúc Mặc Thương ngửi canh gà, sau đó quay đầu hỏi Lâm Yên, Lâm Thanh Hàm cũng ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Lâm Yên cười nói: “Hai đứa ăn trước đi, ta không vội.” Nói xong lại đi vào phòng bếp đem bánh gạo đặt ở trên bàn.
"Hai đứa đi học dễ đói, bánh gạo này dễ làm cũng rất dễ tiêu hóa, đói bụng thì ăn lót dạ."
Hương vị của canh gà vẫn còn đó, lại thêm hương vị ngọt ngào của bánh gạo, vốn dĩ Khúc Mặc Thương tuổi lớn cũng không khắc chế được. Bánh gạo chưng có vị ngọt, mềm mại, bề mặt rắc vừng, vừng với bánh mềm ngọt rất ngon.
Sau khi ăn xong, cô cúi đầu nhấp một ngụm canh gà, canh gà hơi nóng tươi ngon lại thơm, vị mặn hoàn toàn không mâu thuẫn với vị ngọt của bánh gạo, Khúc Mặc Thương đã từng nếm qua nhiều mỹ thực, nhưng đây chính xác là hương vị nhà làm, càng làm cho cô thích.
Đồ ăn dì Hoàng làm rất ngon, bất quá khẩu vị mặn, nhưng trù nghệ của Lâm Yên không thua kém dì Hoàng, hơn nữa hương vị thanh đạm mà không nhạt nhẽo, rất hợp khẩu vị của Khúc Mặc Thương.
Cô vừa ăn bánh gạo vừa uống canh gà cho đến khi cảm thấy có chút no mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang cầm nửa cái bánh gạo, trong mắt mang theo ý cười. Mà Lâm Yên thấy cô dừng lại, cũng nở nụ cười nói: “Mặc Thương thích ăn cái này a, vậy về sau dì sẽ làm thêm một ít.”
“Con cũng thích.” Lâm Thanh Hàm cười, cắn một miếng bánh gạo, khi nhìn Khúc Mặc Thương, trong mắt có tia sủng nịch mà chính nàng cũng không nhận ra.
Khúc Mặc Thương nhìn đĩa bánh gạo, chính mình ăn ba miếng, có chút mất tự nhiên nhưng vẫn lễ phép nói: “Dì Lâm, mấy món điểm tâm này khá phí công, dì không cần làm thường xuyên đâu.”
“Không sao, trước kia căn bản dì không có chút tinh lực làm cái này. Thanh Hàm đi theo dì ăn thiếu, hiện tại có thừa mà con cũng thích ăn, làm nhiều một chút cũng không có vấn đề." Nói đến chuyện này bà lại cảm kích Khúc Mặc Thương, lại cảm thấy thẹn với Lâm Thanh Hàm.
Khúc Mặc Thương nghe vậy cũng hiểu được tâm tình của bà, nở nụ cười nói: "Vậy con đây có lộc ăn rồi."
Ba người ngồi trên bàn, một bát canh gà, một đĩa bánh gạo, vừa ăn vừa nói chuyện, tuy lời nói không nhiều nhưng lại là một đêm ấm áp khó có được.
Sau buổi hoàng hôn tuyệt vọng đó, gặp được Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm cảm thấy cuộc sống của nàng đột nhiên nghiêng trời lệch đất, tốt đẹp rối tinh rối mù. Một năm này là Lâm Thanh Hàm đã sống mười mấy năm cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến, tuy nàng nợ Khúc Mặc Thương, nhưng cuộc sống của nàng không còn khó khăn như vậy nữa, ít nhất nàng nghĩ mình đã hoàn toàn bước ra khỏi vũng lầy, được tắm dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng Khúc Mặc Thương vẫn luôn đè nặng một chuyện, mọi thứ tưởng chừng sẽ yên bình cùng tốt đẹp, nhưng một học kỳ cao trung đã kết thúc, đồng nghĩa với việc kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời Lâm Thanh Hàm sắp bắt đầu.
Một đêm tháng 3 năm 2010, Lâm Thanh Hàm cùng Khúc Mặc Thương đi học về như thường lệ. Dọc đường đi Lâm Thanh Hàm cảm thấy mạc danh bất an, sải bước lớn một chút đi lên lầu. Nàng gõ cửa, người trước giờ luôn rất nhanh đi tới mở cửa lại không có động tĩnh, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
“Mẹ, chúng con về rồi.” Lâm Thanh Hàm gõ cửa mấy lần nhưng vẫn không có đáp lại, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, còn chưa kịp nói gì thì Khúc Mặc Thương đã lấy chìa khóa ra mở cửa.
Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng lại không nhìn thấy Lâm Yên, Lâm Thanh Hàm xông vào phòng Lâm Yên, nhìn thấy nằm bất động trên mặt đất, bên cạnh còn có một lọ thuốc.
Lâm Thanh Hàm cảm thấy đầu óc ong ong, lạnh từ đầu đến chân, nàng lảo đảo đi tới lật người Lâm Yên lại, trong miệng gọi mẹ, nhưng giọng nói của nàng đều phát không ra.
Dưới ánh đèn, hai mắt Lâm Yên nhắm nghiền, sắc mặt cùng môi tím tái, Khúc Mặc Thương lập tức lấy điện thoại ra, bấm nhanh số 120. Điện thoại được kết nối liền đưa cho Lâm Thanh Hàm: “Cậu bình tĩnh lại, nghe điện thoại nhanh chóng nói cho bác sĩ biết địa chỉ cùng bệnh sử của mẹ cậu.”
Sau đó cô nhanh chóng đặt Lâm Yên xuống, cởi cúc áo, lắng nghe nhịp tim của bà. Nhớ lại những kiến thức sơ cứu đã học trước đó, cô vội vàng ấn thuốc vào mũi Lâm Yên, giữ cho đường hô hấp thông suốt, sau đó lập tức bắt đầu hô hấp nhân tạo.
Tay Lâm Thanh Hàm run đến lợi hại, từ cơn hoảng loạn ban đầu miễn cưỡng tìm lại lý trí, nhanh chóng báo địa chỉ. Bác sĩ bên kia dò hỏi tình trạng bệnh nhân, ánh mắt nàng dại ra nhìn sắc mặt đáng sợ của Lâm Yên, "Tim bà ấy không đập, sắc mặt rất khó coi."
Khúc Mặc Thương nhìn thấy nàng gần như sụp đổ, nhanh chóng hét lên với bên kia: "Lập tức gửi xe cứu thương lại đây, người bị bệnh hen suyễn, hiện tại không thở tim không đập, tôi đã hô hấp nhân tạo cho bà ấy, làm ơn nhanh lên!"
Lâm Thanh Hàm chỉ cảm thấy bên tai đều nổ vang, tất cả các tế bào trong cơ thể của nàng kêu gào khiến nàng có phản ứng, nhưng nàng lại không động đậy, mọi thứ xung quanh giống như chỉ là một bộ phim đen trắng, chỉ có cảnh động tác ra sức ấn của Khúc Mặc Thương đang diễn ra trước mắt.
Nàng không biết khi nào tay tiếp nhận, nghe Khúc Mặc Thương đang ấn Lâm Yên chỉ huy, cũng không biết khi nào xe cấp cứu vội vàng đưa Lâm Yên đến bệnh viện.
Khi hoàn hồn lại nàng đã đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn các bác sĩ y tá nhanh chóng đi qua trước mặt, điện tâm đồ và máy hô hấp đều được đưa vào. Mà giờ phút này, nàng lại bị Khúc Mặc Thương ôm vào trong ngực, thân thể không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch.
Khúc Mặc Thương cau mày, ánh mắt tràn đầy không đành lòng cùng đau lòng. Qua lớp quần áo cũng có thể nhận thấy thân thể yếu ớt của cô gái đang phát run, sắc mặt trắng bệnh, bàn tay cũng lạnh lẽo. Nàng run đến lợi hại, nếu không phải cô đỡ thì chỉ sợ nàng sẽ đứng không vững.
Một lúc lâu sau, trong mắt nàng mới có thần, nhưng là một loại hoảng sợ cùng vô lực thật sâu. Trên môi nàng không còn chút máu, quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương, run rẩy hỏi cô: “Mặc Thương, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?”
Thanh âm của nàng rất nhỏ, giống như không có chút khí lực để nói, mang theo bi thương cùng run rẩy tột cùng. Nàng giống như không muốn một câu trả lời, mà là không biết phải làm thế nào thoát khỏi nỗi sợ hãi trong nội tâm, chỉ có thể hỏi trong vô vọng.
Khúc Mặc Thương ôm chặt lấy nàng, sờ sờ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Không sao đâu, đừng sợ, sẽ ổn thôi.”
Khúc Mặc Thương nhìn cửa phòng cấp cứu, trong lòng nặng nề, cô lo lắng nhất chính là thân thể của Lâm Yên, trước đó còn thường xuyên dặn dò bà chuẩn bị tốt thuốc. Bởi vì đời trước, Lâm Yên tựa hồ đã không còn. Cũng chính là sau khi Lâm Yên qua đời, Khổng Ích Tường phát giác con trai mình không phải là con ruột, mới đưa Lâm Thanh Hàm thành cô nhi trở về Khổng gia.
Cô có thể giúp Lâm Thanh Hàm tránh khỏi thương tổn do thế giới bên ngoài mang lại, nhưng cô không có cách nào ngăn được chuyện sinh tử.
Cuối cùng người trong ngực cũng không nhịn được, cắn răng mà khóc, tiếng khóc áp lực cùng kìm nén khiến trái tim của Khúc Mặc Thương đau nhói. Nói là làm bạn của Lâm Thanh Hàm, nhưng rốt cuộc cô đã sống nhiều năm như vậy, trong mắt cô, Lâm Thanh Hàm đã là người đưa cọng cỏ cứu mạng cho cô khi cô tuyệt vọng, mà cũng là nữ hài ngoan ngoãn hiện tại ỷ lại vào cô.