Lâm Thanh Hàm ngủ rất ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, nàng lười biếng duỗi người, cánh tay lộ ra làm khí lạnh tập kích đến nàng thanh tỉnh lại.
Có lẽ là do nàng động, tay Khúc Mặc Thương giật một cái lại ôm nàng vào trong ngực, Lâm Thanh Hàm cúi đầu nhìn xuống, dưới chăn bông hai người đều không mặc quần áo. Ký ức đêm qua lại hiện về, nàng quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương, thỏa mãn cùng ngọt ngào trong mắt muốn trào ra.
Chỉ là nhớ tới lớn mật cùng nhiệt tình đêm qua, lần đầu tiên nàng nếm thử chuyện tình yêu, vẫn không khỏi mặt đỏ bừng. Khúc Mặc Thương lại... Nghĩ đến đây, cảm giác mê loạn cùng nóng bỏng đêm qua lại kéo đến, Lâm Thanh Hàm cảm thấy bụng nhỏ nóng lên, nhanh chóng ngăn mình không nghĩ tới nữa.
Nàng nhìn xuống, trên người của mình nơi nơi đều là vết hồng ngân, quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương đang ngủ ngon lành. Khóe môi nở nụ cười, nhưng lại có chút buồn bực: “Muộn tao.”
Lớn lên đẹp như vậy, ngày thường không ở bên nàng thì hành vi cử chỉ đoan trang ổn trọng, khí chất thanh hoa, thoạt nhìn dung mạo giống như nữ thần, tuy đêm qua cô rất ôn nhu nhưng lại trực tiếp ăn mình. Mình câu dẫn lâu như vậy cô có thể nhịn xuống, còn tưởng rằng cô thật lãnh đạm, nhưng kết quả là sẽ như vậy.
Chỉ nghĩ đế tối qua mình rất không có tiền đồ bị cô lăn lộn đến mất đi ý thức, Lâm Thanh Hàm vừa buồn bực vừa xấu hổ, duỗi tay chọc vào má cô, tiến tới cắn môi cô.
Khúc Mặc Thương bị nàng đánh thức, mở to mắt mơ mơ màng màng "ưm" một tiếng, sau đó vô thức vươn tay ôm chặt nàng: “Lại nháo chị.”
Bất quá thân thể trần trụi dán vào nhau, xúc cảm tinh tế mềm mại làm Khúc Mặc Thương sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu nhìn hai người đều không mảnh vải che thân, mặt lập tức đỏ bừng.
Cô cố nén ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng.”
Ban đầu Lâm Thanh Hàm cũng cảm thấy xấu hổ, bất quá nhìn thấy cô tự ngược như vậy lại tự nhiên hơn rất nhiều, thò người lại gần thấp giọng nói: "Tối qua chị lăn lộn em tàn nhẫn như vậy, hiện tại còn thẹn thùng.”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng hơi nhấc chăn lên, lộ ra cổ và ngực đều đầy vết hôn. Khúc Mặc Thương vươn tay đè nàng xuống dưới chăn: "Em... em thật xấu xa a."
Lâm Thanh Hàm bật cười, sau đó nghĩ đến những nghi hoặc trước đó, thu lại ý cười nghiêm túc nói: “Có phải hôm qua chị chưa thật sự muốn em không?”
Tuy tối qua bị cô lăn lộn đến choáng váng cùng mơ hồ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến lợi hại, nhưng cuối cùng nàng cũng chưa cảm thấy đau, hẳn là Khúc Mặc Thương vẫn chưa tiến vào, thậm chí là cho nàng ... nghĩ đến cảnh tượng kia mặt nàng liền nóng lên.
Khúc Mặc Thương nghe nàng nói lời này, hơi dừng lại, ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói: "Em còn nhỏ, lúc ấy chị cũng đã nói rồi, cho dù có một ngày em gặp được người mình thích, cũng đừng dễ dàng nếm thử loại chuyện này."
Lâm Thanh Hàm nhíu mày, Khúc Mặc Thương nhìn thấy nàng có chút không tán thành, ôm lấy nàng nhỏ giọng nói: "Chị biết em bất an, nhưng tối qua chị đã nói với em. Chị đáp ứng cùng em ở bên nhau là đã suy nghĩ kỹ, em không thể nghi ngờ quyết tâm của chị. Nói đến... không hoàn toàn muốn em, một là chúng ta mới hẹn hò được một tháng, chị không muốn quá vội vàng, hai là... hai là chị không có kinh nghiệm, sợ làm em đau. Tối qua chị... chị đối với em như vậy, cũng phải có trách nhiệm với em. Hơn nữa, em cảm thấy rất... rất thoải mái, vậy là đủ rồi."
Lâm Thanh Hàm bị cô nói cũng đỏ mặt tai hồng, nàng cắn răng một chút, sau đó nghiêng đầu về phía vai cô cắn một cái: “Chị… chị nói nhiều chuyện như vậy, còn nói với em là không có kinh nghiệm.”
Khúc Mặc Thương khẽ tsk một tiếng, có chút ủy khuất nhìn nàng, Lâm Thanh Hàm thấy cô như vậy, nghĩ rằng vốn dĩ là nàng câu dẫn cô, hơn nữa người này muộn tao như vậy, nếu hiện tại trêu chọc cô, ngộ nhỡ làm cô muộn tao hơn thì mất nhiều hơn được.
Nàng hơi ngồi dậy, nhìn Khúc Mặc Thương: “Chị hứa với em, cho dù sao sau này có thế nào cũng không được rời bỏ em, em cũng sẽ giữ chặt lấy chị.”
Nhìn nàng rất nghiêm túc, trong đôi mắt đen láy cũng mười phần nghiêm túc. Khúc Mặc Thương gật đầu: "Chị biết rồi. Bất quá..."
Khóe môi cô lộ ra ý cười, giọng nói thay đổi: "Chúng ta thực sự nghiêm túc nói chuyện này trong bộ dáng như vậy sao?"
Lâm Thanh Hàm thấy hai người còn chưa mặc quần áo vào, đột nhiên hơi rụt người lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc đó em ngủ rồi, chị cũng không mặc quần áo cho em.”
Khúc Mặc Thương dở khóc dở cười, lúc đó cô chỉ muốn làm cho nàng thoải mái, kết quả là người lại trực tiếp hôn mê, lúc ấy đều dọa cô sợ rồi, cuối cùng phát hiện là không chịu nổi mà ngủ thiếp đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thay nàng lau sạch thân thể hỗn độn một lần, cô cũng đã quá buồn ngủ, ôm người trong ngực rất thoải mái, cô cũng chỉ mặc qυầи иɦỏ vào cho nàng sau đó ngủ thiếp đi.
Là người bị ảnh hưởng tối hôm qua, là Khúc Mặc Thương chuẩn bị bữa sáng, sau khi ăn xong liền cho khăn trải giường đã thay vào máy giặt, Khúc Mặc Thương nhìn thời gian liền cảm thấy có chút mất mát.
Hôm nay là nghỉ ngơi, buổi sáng Khúc Mặc Thương không có tiết, cô cũng điều chỉnh tiết học buổi chiều, bởi vì chiều nay Lâm Thanh Hàm sẽ bay về Trung Quốc cùng đội giao lưu.
Tối qua cô không nhịn được phần lớn là vì Lâm Thanh Hàm sẽ trở về, mấy năm trước còn tưởng mình còn có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại xác định quan hệ, chính là thời điểm ngọt ngào, tách ra một hai ngày cũng đã chịu không nổi, huống chi là yêu đương xuyên quốc gia.
Hai người đều không nói gì nhiều về chuyện ly biệt, buổi sáng ở trên sô pha xem phim, khi cơm nước xong cũng đã 12 giờ rưỡi.
Khúc Mặc Thương hít một hơi, thấp giọng nói: “Nên thu dọn đồ đạc rồi, hẳn là buổi chiều sẽ tập trung ở sân bay.”
Lâm Thanh Hàm gật đầu, hai người đi dọc theo con đường của Đại học Stanford qua trung tâm thương mại, đến ký túc xá của Lâm Thanh Hàm.
Hai người đi bên cạnh nhau, Lâm Thanh Hàm nắm tay cô nhẹ giọng nói: "Ở đây phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn quá nhiều đồ ăn nhanh bên ngoài sẽ không tốt cho sức khỏe, cho nên thỉnh thoảng tự mình làm vài bữa. Việc học rất nặng, nhưng đừng lúc nào cũng thức khuya làm luận văn như vậy."
Khúc Mặc Thương lắng nghe nàng dông dài, thấp giọng cười: “Em cướp lời của chị còn lo lắng cho chị sao? Chị học mệt đến thế nào đều là có phương pháp cũng có giáo sư giúp chị, nhưng em trở về ngoại trừ việc học còn giải quyết rất nhiều phiền toái của công ty, còn nhọc lòng hơn chị. Không thể ỷ vào tuổi trẻ mà hủy hoại thân thể của mình, trong khoảng thời gian này chị cảm thấy dạ dày của em không tốt, vốn dĩ khi còn nhỏ đã tổn hại đến rồi, không thể lại xằng bậy nữa, nếu chị phát hiện em gầy đi thì chị nhất định sẽ trở về tính sổ với em."
Lâm Thanh Hàm không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Khúc Mặc Thương thở dài: "Chị sẽ sớm trở về, chị không yên tâm em một mình trở về ứng phó nhiều việc như vậy."
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, "Không sao, em có thể ứng phó được. Chỉ là sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh chị không được phép học Tiến sĩ nữa." Sau khi nói xong nàng lại cảm thấy mình không nên hạn chế lựa chọn của Khúc Mặc Thương, sửa lời: "Chị... chị không thể ở nước ngoài quá lâu, em không yên tâm, cũng không muốn chị vẫn luôn ở xa em như vậy."
Khúc Mặc Thương ừm một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, dù có nỗ lực đến đâu cũng đã tốt nghiệp trước một năm, đây đã là cực hạn, cho nên hai người phải xa nhau ít nhất một năm. Cô cúi đầu suy nghĩ, đã đi theo Lâm Thanh Hàm về ký túc xá.
Có tổng cộng tám học sinh đến tham gia đợt giao lưu lần này, bốn nam bốn nữ, những người còn lại chủ yếu là sinh viên năm hai và năm ba, tuy Lâm Thanh Hàm còn trẻ nhưng đã được coi là học tỷ trong đó.
Ba cô gái trong ký túc xá đã thu thập hành lý, vừa thấy Lâm Thanh Hàm đi vào đều đứng dậy chào hỏi: "Lâm học tỷ, chị về rồi, bọn em thu dọn hết rồi. Thấy chị còn chưa về, chuẩn bị liên lạc với chị xem có cần bọn em thu thập giúp hay không."
Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Cảm ơn, tôi có thể tự mình làm."
Kỳ thực trước đó ba cô gái không dám chủ động nói chuyện với Lâm Thanh Hàm, mặc dù một tháng này thời gian Lâm Thanh Hàm ở chung với bọn họ không ít, nhưng nàng nổi danh là lạnh lùng, hơn nữa tựa hồ không cười, khí chất cường đại đến mức khiến bọn họ nhút nhát.
Vẫn là vì ba người họ đang thảo luận đi mua sắm gần Stanford, lấy hết can đảm hẹn Lâm Thanh Hàm. Mặc dù Lâm Thanh Hàm từ chối nhưng hiếm khi đề cử vài nơi không tệ cho bọn họ, sau đó cũng sẽ chỉ điểm khi bọn họ gặp vấn đề trong khóa học, lúc này mới dần dần chủ động chào hỏi.
Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng học tỷ của nàng, có chút buồn cười. Lâm Thanh Hàm học nghiên cứu sinh sớm hơn cô, trong nhóm học tập vẫn luôn nhỏ nhất, phỏng chừng mấy học sinh này nhỏ hơn nàng.
"Cảm ơn, buổi chiều phải bắt máy bay, giữa trưa có thể nghỉ ngơi lấy lại tinh thần một lát, tôi sẽ thu thập đồ đạc giúp Thanh Hàm, ba người cũng kiểm kê đồ một chút đừng để quên." Mặc dù trông Khúc Mặc Thương còn trẻ, nhưng những người ở cùng cô đều có thể cảm nhận lực tương tác trời sinh của cô. Tuy khi xa cách ít khi nói cười cũng không thua Lâm Thanh Hàm, nhưng có lẽ cô đã sống lâu hơn, khi cô chủ động thể hiện hảo cảm của mình, lời nói cùng hành vi của cô đều rất săn sóc, rất dễ giành được hảo cảm của người khác.
Ba cô gái vừa tiến đến liền nhìn thấy Khúc Mặc Thương đồng dạng thân cao chân dài đứng ở phía sau Lâm Thanh Hàm, tuy có chút tò mò, nhưng cũng không biết nên chào hỏi như thế nào.
Lúc này Khúc Mặc Thương mới chủ động nói chuyện, hơn nữa cô có vẻ ôn hòa hơn lúc an tĩnh đứng ở phía sau Lâm Thanh Hàm hơn rất nhiều, có một cô gái tóc dài trong đó mỉm cười: "Chị là bạn của Lâm học tỷ phải không? Một tháng nay học tỷ thường không về ký túc xá, nói là đến chỗ của một người bạn, xuất ngoại giao lưu còn có thể gặp được bạn tốt cũng thật may mắn a.”
Khúc Mặc Thương mỉm cười liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, khi đối phương nhìn cô thì ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều.
“Mọi người làm việc riêng của mình đi.” Lâm Thanh Hàm ra hiệu bọn họ không cần để ý đến mình, cùng Khúc Mặc Thương thu dọn đồ đạc.
Khúc Mặc Thương gấp từng bộ quần áo sạch cho nàng, cho một số đồ dùng nhỏ vào một chiếc túi nhỏ để phân loại và đóng gói. Mặc dù từ nhỏ gia cảnh hậu đãi, nhưng ngoài việc không biết nấu ăn, cô rất độc lập trong các khía cạnh sinh hoạt, cũng rất tỉ mỉ trong việc nhà.
Lâm Thanh Hàm vừa sắp xếp đồ vào vali vừa lặng lẽ nhìn cô. Lâm Thanh Hàm mang theo những thứ rất đơn giản, vài bộ quần áo, máy vi tính và một số tài liệu, bỏ vào vali vừa vặn chỉnh tề.
Mặc dù ba cô gái cùng ký túc xá không nói thêm lời nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn hai người, nhìn cô và Lâm Thanh Hàm thu thập quần áo đâu vào đấy, ăn ý mười phần, ba người nhìn nhau cảm thấy có chút kinh ngạc.
Vẻ lạnh lùng của Lâm Thanh Hàm không phải là ra vẻ cao lãnh, mà là thật sự không thích nhiều lời với người khác, cho nên loại lạnh lùng này khiến người ta cảm thấy khó có thể tới gần. Bọn họ rất khó tưởng tượng Lâm Thanh Hàm vốn độc lai đọc vãn lại có bạn ở Mỹ tốt đến mức nguyện ý ngủ qua đêm.
Hiện tại nhìn bọn họ hòa hợp, loại ăn ý này hiển nhiên không phải là giả, đặc biệt ánh mắt của Lâm Thanh Hàm chính là quá ôn nhu mà bọn họ chưa từng thấy qua.
Hành lý không nhẹ nhưng lại có thang máy nên khá tiện, bọn họ bắt taxi ra sân bay. Khi đi xuống lầu, vài nam sinh nhìn thấy ba cô gái trước mặt vẫn nhiệt tình chào hỏi và nói chuyện phiếm, nhưng khi nhìn đến Lâm Thanh Hàm lại có chút câu nệ.
Lão sư đi cùng mỉm cười hỏi học sinh: “Các em đã mang đủ đồ hết chưa?Chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
“Mang đủ rồi, lão sư.”
Vẫn còn là thanh niên tuổi đôi mươi, tràn đầy sức sống. Khúc Mặc Thương bước về phía trước chào hỏi lão sư: "Vương lão sư, em là bạn của Thanh Hàm, em muốn đưa em ấy đến sân bay, cho nên phải quấy rầy đi cùng mọi người."
Lời nói cử chỉ của cô nhẹ nhàng hào phóng, thực sự không giống hài tử tuổi này, Vương Thiến Phương nhìn Lâm Thanh Hàm, nở nụ cười: "Tha hương gặp lại bạn cũ, quấy rầy cái gì. Khó trách Thanh Hàm vẫn luôn xin nghỉ với tôi cùng không trở về ký túc xá, nói là có bạn bè."
"Cho ngài thêm phiền toái rồi." Cô có chút ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hàm.
Vương Thiến Phương thở dài, không nhịn được nói: “Trước kia tôi luôn cảm thấy Thanh Hàm quá ổn trọng, hiện tại thấy em ấy có bạn bè cũng rất vui mừng."
Khúc Mặc Thương nở nụ cười, hơi cong môi: “Chúng em quen biết lúc cậu ấy mười bốn tuổi, trước kia em ấy từng là tiểu cô nương đáng yêu, hiện tại có lẽ là bị em dạy hư rồi."
Lâm Thanh Hàm đi tới, liếc mắt nhìn cô: "Lão sư, đừng nghe chị ấy nói, chị ấy từng học chung nhưng chị ấy lớn hơn em một tuổi."
Vương Thiến Phương hiếm thấy nhìn thấy nàng lộ ra tính trẻ con, cũng bật cười: "Tôi có chút tin."
Trên đường đến sân bay, Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng buồn chán đến khó chịu, chỉ biết lang thang không có mục tiêu siết chặt tay Lâm Thanh Hàm, không lên tiếng.
Lâm Thanh Hàm càng luyến tiếc cô, thật vất vả mới câu được người nàng thích lâu như vậy, hiện tại lại phải rời đi.
Nàng muộn thanh nói, “Em có chút say xe.” Sau đó, nàng trực tiếp dựa vào vai Khúc Mặc Thương, chôn ở nơi đó.
Vốn dĩ Khúc Mặc Thương rất khó chịu, nhưng khi nghe nàng nói vậy, cô cảm thấy có chút khẩn trương đưa tay xoa đầu nàng: "Sao lại say xe, trước đó cũng không nói với chị, không có chuẩn bị thuốc. Chóng mặt sao, có muốn nôn không?”
Cô gái phía trước nghe thấy Lâm Thanh Hàm say xe, nhanh chóng đưa một chai nước: “Có muốn uống chút nước không, em có ô mai, ngậm chút sẽ tốt hơn một chút.”
Khúc Mặc Thương vội vàng nhận lấy, "Cảm ơn em."
Vặn nắp chai đưa tới bên môi nàng: "Trước tiên uống chút nước đi, ăn ô mai áp xuống. Xin hỏi tôi mở cửa sổ một chút được không?" Dù gì thì cũng đang là mùa đông nên cô không thể trực tiếp mở cửa sổ được.
Lâm Thanh Hàm đưa tay túm lấy cô: "Không cần, em lạnh."
Lông mày Khúc Mặc Thương nhíu chặt: "Lát nữa ngồi máy bay thì làm sao bây giờ, chờ chị đi xem, hẳn là gần sân bay có bán thuốc chống say xe."
Cô lải nhải lo lắng, Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu hôn lên cổ cô, nhỏ giọng nói: "Chị thật ngốc, cũng không ôm em."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, sau đó nói với nữ sinh có chút lo lắng: "Chỉ là em ấy có chút chóng mặt, để em ấy dựa vào tôi ngủ một lát là tốt rồi."
Nói xong, cô vươn tay ra ôm lấy Lâm Thanh Hàm, để nàng vùi vào trong ngực mình, ngón tay chọc chọc eo nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch.