Vấn đề thuế lần này khiến người của Sở Thuế vụ rất vui vẻ, phạt được một khoản tiền lớn không nói, cơ hồ là không đánh mà thắng, khiến cho rất nhiều công ty tự động nộp thuế.
Nhưng HW còn thảm hơn nhiều, Lục Chấn Sinh trong thời gian ngắn đã già đi rất nhiều, hoàn toàn mất chỗ đứng trong thị trường Yến Kinh, mà số tiền trốn thuế lớn như vậy cũng khiến HW trở nên tai tiếng ở Trung Quốc.
Cuối cùng, Lục Chấn Sinh chỉ có thể đau lòng rút khỏi Trung Quốc, mấy dự án do hắn tiếp quản chỉ có thể chuyển nhượng, đặc biệt là bất động sản của dự án xanh hóa chỉ có thể bán đi. Ban đầu cho dù bán đi thì bọn họ có thể tăng giá, nhân cơ hội rút tiền, nhưng sau khi hiểu rõ tình trạng, những công ty lớn có thể tiếp quản đều là những người tài giỏi, nhân cơ hội thương lượng giá cả, làm Lục Vũ không nói nổi.
Tôn Nhã đã liên lạc với người quản lý HW, nhưng Lục gia có địch ý rất lớn với Cảnh Thái, cho dù Lâm Thanh Hàm đã đưa ra cái giá đủ hợp lý, hắn cũng cứng đầu không buông tay.
Nghe được những lời của Tôn Nhã, Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tùy anh ta đi, đừng quá chú ý đến dự án xanh hóa, tùy hắn hấp hối giãy dụa đi."
"Nhưng..." Tôn Nhã biết rõ tầm quan trọng của dự án xanh hóa, có chút không cam lòng.
Nhưng Lâm Thanh Hàm chỉ vùi đầu xử lý công vụ cũng không hề để ý tới, cô chỉ có thể im lặng.
Sau khi ký một số văn kiện quan trọng, Lâm Thanh Hàm lấy điện thoại ra gọi: "Chú Khúc, là con, Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm gặp lại Lục Vũ trong hội nghị chuyển nhượng dự án xanh hoá, cuối cùng Lục Vũ vẫn không chịu bàn giao dự án xanh hóa cho Cảnh Thái, ngược lại đã được Thiên Thịnh mua lại với giá thấp hơn 10% so với giá niêm yết. Trước đó Cảnh Thái đã đầu tư rất nhiều vào dự án xanh hóa, chiếm khoảng 20% toàn bộ dự án, hiện tại 60% trong tay HW đã bị Thiên Thịnh đoạt đi, hẳn là Lâm Thanh Hàm không có quyền lên tiếng, đó là điều mà Lục Vũ rất vui mừng.
Hơn nữa, Cảnh Thái và Thiên Thịnh vẫn luôn là nước với lửa, cho dù chiếm 20% thì bọn họ cũng sẽ bị Thiên Thịnh cản tay.
Nhìn thấy suốt cuộc họp Lâm Thanh Hàm không nói một lời, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng không có bao nhiêu cảm xúc, Lục Vũ âm thầm khoái ý. Cho dù hiện tại hắn không có vốn để khiêu chiến với nàng, cũng vẫn có thể cách ứng nàng một phen, mỡ tới tay thì bị người khác ăn, tư vị này không dễ chịu.
Hơn nữa hắn đã nhận được tin các khu vực xung quanh của dự án xanh hóa sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại, bởi vì các tuyến đường cao tốc và tàu điện ngầm sẽ được mở rộng, cho nên cư dân ở các vùng ngoại ô sẽ được di dời tập thể, khu kinh doanh sẽ được hình thành ở đó, lợi nhuận của dự án này đã khó có thể đánh giá.
Nhìn thấy Thiên Thịnh đã ký hợp đồng, Lục Vũ đứng dậy bắt tay với ông, tuy trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng cảm giác nghẹn khuất trong lòng vẫn không tiêu tan.
"Tôi hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác với HW, cũng sâu sắc tiếc nuối đối với tao ngộ của cậu lần này."
Vẻ mặt Lục Vũ có chút khó coi: "Thương trường như chiến trường, thắng thua là chuyện thường tình, lần này tôi té ngã, không có nghĩa sẽ luôn té ngã, tôi sẽ bắt đầu lại."
"Tuổi trẻ có chí khí, không tồi, chúc cậu thuận lợi." Nói xong, Khúc Thịnh liếc nhìn Lâm Thanh Hàm, khóe môi hơi nhếch lên mới rời đi.
Lục Vũ nhìn Lâm Thanh Hàm, đi qua thấp giọng nói: "Thế nào, có phải cho rằng chính mình đã nắm chắc phần thắng rồi không?"
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, việc này khiến Lục Vũ càng thêm đắc ý: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Thiên Thịnh và Cảnh Thái là đối thủ một mất một còn, tôi chỉ nói muốn cô không có quyền quyết định dự án xanh hóa, ông ta liền sảng khoái đáp ứng rồi, haha."
"Vậy à, chúc mừng. Ít nhất trước khi rời đi, tôi vẫn nên kiếm lời một chút." Nói xong, nàng lập tức chuẩn bị rời đi.
Đôi mắt Lục Vũ bừng bừng lửa giận: "Lâm Thanh Hàm, dù cô có nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô là con gái ngoài giá thú. Lần trước Khổng Ích Tường có thể đem cô đi giao dịch dễ dàng như vậy, về sau cũng sẽ như vậy thôi. Cô cho rằng cô thắng sao, cô còn thảm hơn tôi nhiều!"
Lâm Thanh Hàm nghe xong lời này liền dừng bước, Lục Vũ cho rằng nàng bị châm chọc, trong mắt tràn đầy vui sướng, nhưng Lâm Thanh Hàm chỉ nhìn lại hắn, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi cũng nên nhắc lại anh, tuy tôi là con gái ngoài giá thú, nhưng lại là con gái duy nhất của ông ta, còn anh, tuy là con trai danh chính ngôn thuận của Lục gia, nhưng lại không phải đứa con trai duy nhất, anh tự giải quyết cho tốt."
Lục Vũ sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng xanh đan xen.
Tại quảng trường A của thành phố Yến Kinh, Trần Quảng Mạc cùng Tôn Nhã nhìn bản hợp đồng mà Lâm Thanh Hàm giao cho đều có chút sửng sốt. Tôn Nhã nhìn thấy tên khác trên hợp đồng không thể tin mà dụi dụi mắt: "Lâm tổng, không phải Thiên Thịnh và Cảnh Thái là đối thủ một mất một còn sao? Sao ông ấy lại nguyệt ý phân đồ cho chúng ta? Hơn nữa quá hào phóng rồi đi?"
Trần Quảng Mạc cầm lấy xem xét, cũng ngây ngẩn cả người, trên đó đúng là chữ ký của Khúc Thịnh chủ tịch của Thiên Thịnh, hắn có chút khó hiểu: "Vì cái gì a?"
Lâm Thanh Hàm giống như không có việc gì lấy lại hợp đồng: "Đôi bên cùng lợi, có thể lấy thấp hơn giá cả thị trường 10% bắt được dự án xanh hóa, hai người nghĩ bắt thế nào?"
Tôn Nhã và Trần Quảng Mạc bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên, trước đó ngài đã cùng Khúc tổng hợp tác? Nhưng tôi vẫn không hiểu, sao ông ấy lại nguyện ý hợp tác?"
Tôn Nhã nghe nói cũng gật đầu, sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một người, ngơ ngác nói: "Khúc Thịnh, Khúc tiểu thư?A!"
Cô đột nhiên thất thanh kêu lên, Trần Quảng Mạc giật mình: "Cô la lên làm gì, dọa chết tôi rồi."
"A a, Lâm tổng, Khúc tiểu thư cũng họ Khúc, chẳng lẽ cô ấy là người của Khúc tổng sao?"
"Khúc tiểu thư cái gì?" Trần Quảng Mạc càng khó hiểu hơn.
Tôn Nhã thấy Lâm Thanh Hàm đối diện khẽ cười, càng xác nhận suy nghĩ của mình, nhất thời phấn khích nói: "Khúc tiểu thư chính là vị kia của Lâm tổng, cậu cũng không biết, cô ấy đẹp như vậy, Lâm tổng chúng ta cũng phải nghe lời cô ấy nói..."
"Ngại tiền thưởng tháng sau nhiều quá phải không?"
Tôn Nhã vội vàng câm miệng uống nước.
Trần Quảng Mạc nghe không đầu không đuôi, nhưng cũng nắm được trọng điểm. Vị kia của Lâm tổng? Lâm tổng rất nghe lời cô ấy?
"Lâm tổng có bạn trai sao?" Trần Quảng Mạc hoảng sợ, hoài nghi nói, nói xong lập tức ngậm miệng cười vài tiếng: "Uống trà uống trà." Muốn mệnh, phá cửa tủ của Lâm tổng! Khúc tiểu thư, là phu nhân của Lâm tổng!
Trần Quảng Mạc uống trà áp xuống kinh ngạc, trộm nhìn Lâm Thanh Hàm rất nhiều lần, trong lòng có chút kinh hãi nhưng tựa hồ cảm thấy rất bình thường, rốt cuộc hắn thực sự không thể tưởng tượng được có nam nhân nào có thể bắt lấy một Lâm tổng cường thế như vậy.
"Vô luận hai người nghĩ thế nào, tôi không muốn người khác biết chuyện này." Lâm Thanh Hàm nghiêm mặt nhìn hai người.
Trần Quảng Mạc vội vàng ngồi thẳng lưng: "Lâm tổng, tôi hiểu rồi. Hơn nữa, này cũng có gì đâu, đều là thời đại này, tuy... tuy có chút kinh ngạc, nhưng chúng ta đi theo ngài hoàn toàn là vì năng lực cùng tài hoa của ngài, mặt khác tuyệt đối không có bất cứ thứ gì làm ảnh hưởng."
"Đúng vậy đúng vậy."
Lâm Thanh Hàm nhìn hai người, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Trần Quảng Mạc và Tôn Nhã nhìn nhau, sau đó cả hai đều cười, tiểu Lâm tổng luôn ngạo kiều như vậy.
Trong nháy mắt, buổi lễ tốt nghiệp của Lâm Thanh Hàm cũng đến, đó là kết thúc bốn năm đại học của nàng, sau đó tiếp tục đào tạo sâu dưới chỉ bảo của một đạo sư ở học viện. Nhưng mà, Lâm Thanh Hàm có băn khoăn, giải thích trước tình hình với đạo sư, nàng không thể đến trường đúng giờ như các sinh viên khác, nhưng nàng sẽ nỗ lực tham gia các khóa học cơ bản và hội thảo luận văn.
Bất quá nàng không đề cập đến chuyện này với Khổng Ích Tường, cảm thấy nói ra chỉ tăng thêm phiền toái. Sau khi tan học, nàng đi thẳng về nhà, thay quần áo, nhìn ảnh chụp trên bàn, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều, chỉ là khó tránh khỏi nhớ nhung.
Nhìn người cầm lá phong bên trong, nàng thất thần một hồi, ánh mắt rơi vào tờ lịch bên cạnh. Trên đó có một vòng tròn màu đỏ, còn có những dấu vết của bút lông.
Lâm Thanh Hàm cầm lên xem, kể từ khi Khúc Mặc Thương xuất ngoại đã là năm tháng. Cô bận đuổi luận văn đến trời đen kịt, chính nàng cũng bởi vì xử lý chuyện công ty không có thời gian, cho nên đã lâu không gọi video với cô.
Ngón tay nàng vuốt ve vòng tròn đỏ vài lần, trong mắt lại lộ ra ý cười, còn mười lăm ngày nữa. Khúc Mặc Thương nói cô đã bước vào tổng kết luận văn, vài ngày nữa sẽ tham gia biện hộ, nếu không có bất ngờ xảy ra, thuận lợi tốt nghiệp thì có thể về nước ngay trong ngày hôm đó.
Ngày tháng trôi qua trong khi Lâm Thanh Hàm đếm bằng đầu ngón tay, hôm nay, Lâm Thanh Hàm ngồi trong văn phòng đọc mấy lần dự án được đệ trình bên dưới, sửa lại chi tiết rồi đặt sang một bên. Nhịn không được lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, sau đó lại mở nhật ký trò chuyện gửi tin nhắn cho người có tên là muộn tao: "Xác định là ngày 3 trở về sao? Đặt tốt vé máy bay thì nói với em, em sẽ đi đón chị. Mấy ngày nay hẳn là chị rất vất vả, chị ở bên kia nghỉ ngơi hai ngày lại về nước cũng không muộn."
Sau đó, nàng xóa hai ngày đổi thành một ngày, rối rắm trong chốc lát vẫn đổi thành hai ngày rồi gửi đi, đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh bên kia.
Hẳn là Khúc Mặc Thương còn chưa xong việc, Lâm Thanh Hàm có chút phiền muộn mím môi dưới, thoát ra khỏi giao diện trò chuyện: "Bận cũng không thăm hỏi em, đều không để ý tới em."
Lẩm bẩm xong liền phát giác mình đang ở nơi làm việc, lại lập tức đặt điện thoại xuống, mặt trở nên nghiêm túc, nhưng chưa đầy nửa giờ sau thì điện thoại đã vang lên.
Người gọi là Trần Quảng Mạc, sau khi tiếp điện thoại, ngữ khí của Trần Quảng Mạc bên kia có chút nghiêm túc: "Lâm tổng, xảy ra chuyện rồi."
Lâm Thanh Hàm nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Đều do tôi không tốt, người phụ trách của tập đoàn Minh Diệu đã đầu tư bốn trăm vạn vào công ty chúng ta trước đó, nói là muốn gặp ngài." Trần Quảng Mạc có chút ảo nảo nói.
"Gặp tôi?"
"Đúng vậy, nói là muốn gặp Lâm tổng, chỉ đích danh của ngài."
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm đột nhiên chìm xuống, mặc dù công ty của Trần Quảng Mạc là của nàng, nhưng pháp nhân lại là Trần Quảng Mạc, hơn nữa nàng chưa từng lộ mặt ở công ty, thậm chí còn chủ yếu chọn chỗ khuất để nói chuyện. Theo lý thuyết ngoài Trần Quảng Mạc và một số người phụ trách chính của công ty, căn bản là không ai biết giữa Lâm Thanh Hàm và Trần Quảng Mạc có liên hệ. Người kia trực tiếp điểm danh muốn hẹn gặp lão bản đứng sau, hẳn là biết nàng. Rốt cuộc chuyện là thế nào? Chẳng lẽ là nàng không cẩn thận để bị phát hiện?
"Thái độ của đối phương như thế nào?" Lâm Thanh Hàm bình tĩnh hỏi hắn.
"Anh ta chỉ nói ngưỡng mộ ngài đã lâu, cho nên muốn gặp mặt, còn tỏ thái độ nói tuyệt đối không có ý định gì khác, để tôi truyền đạt lại ý tứ của anh ta, hơn nữa những người khác đã tới rồi."
"Được, kêu anh ta chờ lát nữa tôi đi qua." Lâm Thanh Hàm hơi nheo mắt lại, hắn biết mình cố ý che giấu thân phận nhưng không trực tiếp vạch trần, mà là muốn gặp nàng. Nàng có thể kết luận một chút, đối phương không phải là người của Cảnh Thái. Hiện tại công ty của Trần Quảng Mạc đang đi vào quỹ đạo, nếu Khổng Ích Tường phát hiện ra thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết hơn.
Nếu chịu trì hoãn lại, còn lựa chọn gặp mặt, nàng phải có kế hoạch, như vậy nàng sẽ không đến mức hoàn toàn bị động.
"Tôn Nhã, đến văn phòng tôi." Sau khi gọi Tôn Nhã, Lâm Thanh Hàm sửa sang văn kiện trên bàn, khi Tôn Nhã đi vào liền trực tiếp đưa cho cô: "Đưa mấy thứ này cho giám đốc Chu và phó tổng, tôi có việc rời đi trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được, Lâm tổng, ngài có việc gấp sao?" Tôn Nhã thấy nàng đột nhiên quyết định, có chút lo lắng.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô làm việc đi."
Địa điểm hẹn đã được Trần Quảng Mạc lựa chọn, khi Lâm Thanh Hàm đến nơi đã hẹn, Trần Quảng Mạc đang cau mày đi tới đi lui, thoạt nhìn có chút nôn nóng.
"Người đâu? Đối phương có nói ra thân phận không?" Trần Quảng Mạc lắc đầu: "Không có, tôi muốn hỏi nhưng đều bị anh ta né qua, anh ta nói chỉ muốn nói chuyện với ngài. Người đang ở trong phòng, tôi mang ngài đi."
Lâm Thanh Hàm gật đầu, sắc mặt bình tĩnh mà lạnh lẽo.
Trần Quảng Mạc gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng mời vào làm Lâm Thanh Hàm tức khắc có chút kinh ngạc, là nữ nhân.
Sau khi mở cửa bước vào, một nữ nhân mặc áo sơ mi màu lam sẫm, tóc xõa ngang vai, đuôi tóc hơi xoăn, cả người đơn bóng thoạt nhìn rất trí thức cùng ưu nhã.
Ánh mắt Trần Quảng Mạc vẫn có chút cảnh giác, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm nữ nhân kia, ánh mắt nhất thời không chớp, vành mắt có chút đỏ lên. Trong lòng hắn trầm xuống, chẳng lẽ là thật sự bị người của Khổng gia phát hiện rồi?
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, nữ nhân kia đã đứng dậy, đi vòng qua ghế bước tới trước mặt Lâm Thanh Hàm, sau đó khẽ cười duỗi tay ra, đầu hơi nghiêng nói: "Xin chào, Tiểu Lâm tổng."