Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hai người cùng cưỡi một con ngựa nên không thể chạy quá nhanh, vì vậy ngay từ đầu Khương Gia Di đã không để ý đến lời anh nói. Thậm chí cô còn hạ quyết tâm cố gắng giữ khoảng cách, tránh đụng đến những nơi không nên đụng.

Nhưng chuyện đó chỉ kéo dài cho đến khi Ray chính thức tung vó bắt đầu chạy.

Tốc độ của Ray vượt xa những con ngựa bình thường khác, ngày thường hình như cô cũng không thích ứng được với tốc độ nhanh như vậy. Gió táp qua mặt, thổi đến mức cô hít thở cũng khó khăn.

Quán tính khiến cô không thể khống chế cơ thể mà ngửa ra sau. Chu Tự Thâm áp thân mình sau lưng cô, bàn tay ôm lấy eo cô, giam chặt cô trong lồng ngực vững chãi của anh.

Khống chế tuyệt đối, cảm giác an toàn cũng tuyệt đối.

“Sợ không?” Bỗng nhiên anh lên tiếng, sau đó ghé lại gần, giọng nói bị tiếng gió thổi mất một nửa dần trở nên mơ hồ.

Khương Gia Di chẳng nói chẳng rằng, chỉ lắc đầu, vành tai thình lình đụng phải cánh môi anh đang gần trong gang tấc. Cô giãy giụa theo bản năng nhưng càng giãy lại càng tiến sát vào lòng anh. Mỗi lần xóc nảy, làn da cọ sát vào nhau trở nên nóng bừng, đặc biệt là sự thay đổi ở vị trí dưới eo khiến cô tránh vẫn không kịp.

Bàn tay đặt trên eo bỗng dưng siết chặt, chậm rãi ma sát vòng eo mềm mại qua một lớp quần áo.

Cô vô thức bắt lấy cổ tay anh.

“Thật sự không sợ sao?”

“Không sợ!”

Adrenalin tiết ra rất nhanh, trong sự chòng chành nghiêng ngả liên tiếp, sự cẩn thận và khắc nghiệt như xếp gỗ thường ngày bị đâm cho tan tác khiến cô chỉ có thể mặc kệ bản thân mà cảm thụ từng giây phút căng thẳng lẫn hưng phấn.

Vì vậy, khi Chu Tự Thâm cúi đầu chống cằm bên má cô, cô cũng không trốn tránh, chỉ cảm thấy ngứa ngáy nên cười nghiêng đầu sang bên trái.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên Chu Tự Thâm đổi phương hướng. Ray tung móng nhảy vút qua chướng ngại vật một cách cực kỳ thành thạo.

Khương Gia Di không nhịn được hét lớn một tiếng.

Trong khoảnh khắc Ray đáp xuống đất, bàn tay đang giữ bên eo lại đến nắm cằm cô, bụng ngón tay trái chặn khóe môi cô, nhẹ nhàng uyển chuyển đưa mặt cô quay sang bên cạnh.

Chiếc bóng theo quán tính lập tức bao phủ, nhiệt độ vây quanh cô, không chừa một đường thoát.

Hô hấp hơi rối loạn dồn dập của người đàn ông lướt qua, bàn tay to lớn của anh nâng một bên má cô, cúi đầu hôn lên khóe môi.

Môi mềm giải phóng nhiệt độ tích tụ đã lâu, làm tan chảy sợi dây cung kim loại đã căng đến cực điểm.

Khương Gia Di bất lực mờ mịt ngửa đầu lên, ngón tay mảnh khảnh tinh tế đáp trên cổ tay anh. Cô nắm chặt xong lại có ý đẩy ra, anh nghiêng người tìm đúng bờ môi cô.

Chóp mũi hai người vô tình cọ qua nhau, anh cũng không rảnh lo dịu dàng ngon ngọt dỗ dành cô, lập tức đẩy môi răng, đồng thời bóp nhẹ hai bên má khiến cô phải hé miệng tiếp thu sự xâm nhập của nụ hôn cuồng dã.

Khương Gia Di ‘ư’ hai tiếng, đầu óc lại lan tràn cảm giác hưng phấn kích thích khó nói nên lời.

Dường như anh biết rất rõ nên đối xử với cô ra sao trong từng trường hợp cụ thể, ngay cả trong trường hợp mang theo chút sắc thái cưỡng ép bức bách như hiện nay mà anh vẫn có thể kéo cô đắm chìm trong nó.

Trái tim cô nhảy rộn ràng bởi hành động tăng tốc vượt chướng ngại vật của Ray vừa rồi. Cô mơ màng vứt bỏ phòng tuyến cảnh giác cuối cùng, vô thức bắt đầu đáp lại anh.

Cảm giác như bị điện giật ở đầu lưỡi khiến đầu óc cô chìm đắm u mê.

Cô cảm thấy bản thân mình sắp ngồi không yên trên ngựa được nữa…

Đang nghĩ ngợi miên man, Chu Tự Thâm chợt lùi lại buông lỏng vòng tay đang ôm chặt, nhưng anh vẫn nhéo vào cổ và nhấc cô ra tựa như có ý định kéo một con mèo nhỏ dính người.

Khương Gia Di mù mờ mở mắt ra.

Trời xanh và đồng cỏ rộng lớn lọt vào đáy mắt, bên cạnh hàng cây bạch dương và những cây tùng rụng lá là một căn phòng nghỉ một tầng màu gỗ phong trắng.

Thì ra bọn họ đã cưỡi ngựa xa đến vậy.

“Chân”.

“… Hả?”

Khương Gia Di không kịp phản ứng, để mặc người đàn ông nâng chân trái của mình lên vắt sang phải, cả người cô bất chợt đã chuyển sang tư thế ngồi một bên sườn ngựa.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẫn chưa kịp thấy rõ biểu cảm của Chu Tự Thâm nhưng đối phương đã nâng cằm cô hôn xuống.

Nụ hôn lúc này tấn công trực diện, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để thích ứng.

Chớp mắt, Khương Gia Di mới như người tỉnh táo từ trong mộng, cuối cùng cũng nhớ đến vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ lại hôn môi…

Anh hôn không hề dịu dàng nhưng cũng không mất không chế, thậm chí còn có tâm trạng thưởng thức mà nhéo sau cổ cô, từng chút từng chút tỏ rõ ý nghĩ mờ ám.

Bàn tay của Khương Gia Di đặt trên cánh tay và ngực anh cũng run rẩy mềm nhũn.

Chu Tự Thâm dần hôn dịch xuống dưới, bờ môi tựa như lưu luyến ở khóe môi và chiếc cằm nhỏ xinh đẹp, gân xanh trên thái dương và mu bàn tay lại chớp ẩn chớp hiện.

Bỗng dưng, nụ hôn của anh rơi xuống vùng da giữa cằm và cổ.

Khương Gia Di ngẩng đầu lên, miệng nhỏ cố gắng điều hình hô hấp dồn dập mà rối loạn.

Xúc cảm mềm mại truyền đến động mạch dưới làn da trên cổ, động tác mút mát rất nhỏ khiến mạch đập liên hồi. Trái tim cô bỗng lỡ một nhịp, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đẩy anh ra: “Không được!”

Lỡ như để lại dấu vết thì phải làm sao!

“Bụp!” một tiếng vang nhỏ, cô chống tay vỗ lung tung vào cằm Chu Tự Thâm.

Động tác của anh dừng lại, nghiêng đầu thối lui rồi đưa tay sờ cằm chính mình. Anh ngước ánh mắt nặng trĩu lên nhìn cô.

Hô hấp đôi bên đều quá khó khăn.

“… Xin lỗi, tôi không cẩn thận”. Khương Gia Di cuộn tròn ngón tay, tính thu lại nhưng đã bị anh nắm lấy.

Rõ ràng Chu Tự Thâm chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả nhưng thần thái của anh vẫn khiến cô cảm thấy hơi căng cứng.

Ánh mắt đứng đắn bất động này của anh khiến cô dựng ngược hết lông tơ sau lưng, giống như nếu vừa rồi cô không kêu dừng thì anh sẽ bất chấp tiếp tục làm ra chuyện gì đó.

Nhưng mà… dù sao thì anh cũng phải để ý thời gian và địa điểm chứ?

Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái nhưng trái tim bé nhỏ của cô đã hoảng loạn mà quay mặt đi, vành tai cũng nóng rẫy không thể che giấu.

Vừa rồi cô gần như đặt hết sự chú ý lên việc cưỡi ngựa nên anh cứ sấn tới như chỗ không người.

Cũng trách cô không đủ kiên định, cảm xúc xông thẳng lên não, dễ dàng bị “sắc đẹp” làm đầu óc choáng váng.

Ray bắt đầu thả chậm bước đi tiến về phía trước.

Một tay Chu Tự Thâm nửa ôm cô, một tay nắm dây cương.

Hai người đều trằm mặc, dường như đang nhẫn nại hoặc che giấu tâm tư riêng mình.

Lòng bàn tay Khương Gia Di lặng lẽ cọ lên đầu gối, ý đồ cọ sạch những xúc cảm còn vương lại khi đụng đến cằm anh… ấm áp nhẵn nhụi, không giống với khi sờ lên mặt phụ nữ, có chút cảm giác thô nhám rất nhẹ sau khi cạo râu.

Đột nhiên, Chu Tự Thâm chạm nhẹ vào bụng ngựa, Ray chạy chậm đến bên cạnh rào chắn. Anh quay người xuống ngựa, buộc dây cương trên cọc gỗ.

Khương Gia Di ổn định thân mình, vội vàng sửa sang lại quần áo đầu tóc vừa bị rối loạn, đồng thời đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Chu Tự Thâm nắn vuốt dây cương, thờ ơ nghiêng đầu vuốt ve Ray, sườn mặt sắc nét thâm thúy, xương lông mày, hốc mắt, tỉ lệ và đường cong trên sống mũi đẹp hệt như một bức tượng thạch cao.

Cô nhìn một lúc, hé miệng mấy lần nhưng rồi lại khép, cuối cùng cô lấy roi ngựa treo một bên nhẹ nhàng chọc lên bờ vai anh.

Chu Tự Thâm liếc nhìn vai trái của mình trước rồi mới nhìn về phía cô.

Khương Gia Di mím môi, chậm rãi thẳng người dậy: “Anh giận à?”

Tuy giọng điệu của mấy lời này khô khan nhưng đôi con ngươi màu hạnh xinh đẹp lại như biết nói. Nó chất chứa những cảm xúc vụn vặt, nhìn anh chằm chằm nhưng lại không biết mình đang làm vậy.

Chu Tự Thâm rũ mắt hít sâu rất khó phát hiện, hầu kết lăn lộn.

Suýt chút nữa thì cảm xúc mới ổn định đã ngóc đầu trở lại. Anh vô thức nhíu mày nhưng kéo giãn ra rất nhanh, quay người rút roi ngựa trong tay cô, bình tĩnh cong môi cười: “Sao lại hỏi vậy?”

“Anh vẫn không nói gì”.

“Bình thường tôi rất lắm lời sao?”

‘Tôi cũng xin lỗi rồi mà’ – dường như mấy chữ này được viết rành mạch rõ ràng trên mặt cô. Rõ ràng nó mang theo sự oán trách và khó hiểu nhưng hòa tan với sự ngọt ngào xinh đẹp của cô lại mang thêm mấy phần ý tứ làm nũng.

Khương Gia Di không nói, lo tìm cách xuống ngựa trước.

Ray cao hơn một chút so với những con ngựa cô thường cưỡi cho nên động tác xuống ngựa của cô khá vụng về. Bàn chân cô mới đáp một nửa lên bàn đạp thì hai bàn tay to lớn bỗng ôm lấy eo cô, bế cô thả xuống đất dễ như trở bàn tay.

Cô hoảng sợ, lập tức đỡ lấy bàn tay bên eo.

Chu Tự Thâm được nước kéo cô vào lòng, roi ngựa bằng da màu đen nhẹ nhàng quất lên mông cô, tràn đầy ý vị cảnh báo.

“Anh, anh quá đáng”. Sống lưng Khương Gia Di tê rần, vội vàng quay người lùi lại mấy bước, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ. Hai tay cô đều bối rối che sau mông, che cũng không được, mà không che cũng không được.

Cô chợt nhớ đến khoảnh khắc anh nắm chặt dây cương, tự khiến bản thân bày ra bộ dáng suy nghĩ miên man bất định.

Thì ra đôi tay nắm roi da có bộ dáng như vậy…

Chu Tự Thâm cười như không cười, một tay hờ hững đùa nghịch roi da, nói: “Làm em đau hử?”

Bốn chữ này, tự nhiên lại trùng hợp với một đêm nào đó.

Khương Gia Di mím chặt môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng cô nghẹn đến mức hai má phồng lên mới chịu ném ra hai chữ khô khốc: “Không có”.

Anh nhìn cô chằm chằm, ý vị mờ mờ ám, bỗng nhiên nở nụ cười rồi đi lên bậc thang đẩy cửa: “Vào đi”.

“Vào làm gì?” Cô không theo sau, trái lại còn giật lùi nửa bước.

Phòng nghỉ trong trại nuôi ngựa chẳng khác mấy so với biệt thự trong khu dân cư, đầy đủ tiện nghi, cho nên cũng bao gồm cả phòng ngủ và phòng tắm.

Không thể trách cô nghĩ nhiều được, vừa rồi hôn kịch liệt như vậy lại bị đánh gãy giữa đường, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh muốn tìm cơ hội tiếp tục.

“Em nói xem?” Chu Tự Thâm ung dung hỏi vặn lại.

Khương Gia Di trốn tránh không đáp, cẩn thận nói: “Anh không đưa tôi về sao? Một lúc nữa bố không tìm thấy tôi thì sao?”

“Chỉ là nghỉ ngơi một chút, đi vào uống chút gì đó nhé?” Anh đi vào trong cửa, thoải mái nhìn quanh nhà.

Nội tâm Khương Gia Di đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn xám xịt mặt mũi theo anh vào trong.

Bên phải cửa vào là phòng khách, bên trái là phòng ăn và phòng bếp, căn nhà bài trí thiên về phong cách nông thôn nước Anh khiến nơi đây tràn ngập bầu không khí rời xa thành thị để nghỉ ngơi.

Chu Tự Thâm đứng trước quầy bar, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Muốn uống chút gì không?”

“Nước ấm là được”.

Nghe vậy, anh lấy một chiếc cốc pha lê, chậm rãi rót đầy bảy tám phần, sau đó anh dùng mu bàn tay áp trên thành cốc kiểm tra độ ấm rồi mới đẩy về phía cô.

Khương Gia Di mơ hồ nhớ đến mấy chữ ‘ôm cây đợi thỏ’, nhìn cốc nước rồi lại nhìn anh, lề mề qua nhận cốc nước.

Không biết nên nói gì, cô cúi đầu lí nhí: “Cảm ơn”.

Chu Tự Thâm vẫn luôn rũ mắt nhìn cô như vậy, cô chỉ có thể cúi đầu, miệng nhỏ đưa đến miệng cốc nhấp một ngụm, uống đến non nửa cốc mới dừng lại.

“Không uống nữa sao?”

“Không uống”.

“Có muốn vào trong nghỉ ngơi không?”

Khương Gia Di đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ và lên án.

Chu Tự Thâm nhướng mày nhìn cô, không nói lời nào, bày ra dáng vẻ chờ cô nói hết.

“… Sao anh lại như vậy?”  Cô uất nghẹn thốt ra một câu.

“Như nào cơ?”

“Tôi tin tưởng nên mới theo anh vào đây”.

Cô đúng là ngốc, rõ ràng biết bên trong có trang bị cả phòng ngủ và phòng tắm.

Chu Tự Thâm gật gù như suy tư chuyện gì, từ tốn vòng qua quầy bar cao đến eo mình đến bên cạnh cô, dần dần khoảng cách đối mặt chỉ còn lại non nửa cánh tay.

Anh tùy ý chống một tay lên bàn, đầu ngón tay chạm nhẹ lên vách cốc, nước bên trong lập tức nổi lên những gợn sóng đung đưa.

Hàng mi của Khương Gia Du cũng run rẩy theo từng đợt sóng trong cốc, tựa như đầu ngón tay anh không phải chạm lên cốc nước mà đang kích thích chính trái tim cô.

“Em cho rằng ‘nghỉ ngơi’ mà tôi nói có ý gì?”

Chu Tự Thâm đưa tay che miệng cốc, ngăn chặn tầm mắt của cô, tay còn lại giữ cằm cô đưa đến đối diện với chính mình.

Khương Gia Di không nói chuyện, ngượng ngùng rũ mắt không chịu nhìn anh.

“Em nghĩ cái gì?” Anh cúi đầu tiến lại gần cô, ánh mắt chần chừ: “Hử?”

“Tôi…”. Cô ngơ ngẩn đối diện với anh, vừa mới mở miệng định nói cái gì nhưng đã bị anh khóa chặt bờ môi. Răng môi không hề phòng bị, cứ vậy bị anh công phá dễ dàng, kéo theo một nụ hôn sâu.

Không hề thăm dò, động tác cũng chẳng hề khách sáo. Vừa hôn được một lúc, Chu Tự Thâm giữ đùi phải của cô cong lên, dùng một tay ôm cô đặt lên quầy bar, tiến lên nửa bước ép cô đến tận cùng.

Bỗng nhiên mất trọng lực, Khương Gia Di ôm cổ anh theo bản năng, dựa vào đó để lấy lại cân bằng khi bị ngửa ra sau.

Bọn họ hôn nhau từ đầu đến cuối vẫn chưa hề tách ra, cô tự nhiên ngửa ra sau để anh đỡ lưng cô.

Chênh lệch chiều cao thu hẹp, nụ hôn càng trở nên dễ dàng.

Nếu là bạn bè bình thường thì dễ dàng nói chuyện hơn, nhưng bọn họ lại là hai người xa lạ. Lạ là sau khi có những cử chỉ vượt rào thì đôi bên lại bất ngờ quen thuộc lẫn nhau.

Khương Gia Di mơ màng nhếch đầu ngón tay kéo chặt cổ áo của người đàn ông.

Bàn tay giữ chặt bắp chân cô dần hướng lên trên, cô buông lỏng bàn tay đang ôm cổ anh, bắt đầu trốn tránh nhưng rồi lại bị anh tóm lấy quấn chặt eo, khóa chặt cô trong ngực. Chân còn lại không bị anh nâng lên rũ xuống cạnh bàn, dựa vào anh nhẹ nhàng lắc lư.

Cô chống tay cạnh người, dịch lại phía sau một chút.

Bỗng nhiên, cốc nước đang yên đang lành bị chạm vào “Cạch” một tiếng đổ xuống. Khương Gia Di hoảng sợ, đầu óc còn ngây ngốc nhưng người đàn ông đã bế bổng cô lên, tránh đi vệt nước lênh láng.

Dòng nước tràn xuống cạnh quầy bar, hội tụ thành một vũng nước nhỏ rồi rơi xuống mặt ngoài giày da của anh.

Cô mơ màng nhìn về đống hỗn độn sau lưng, sau đó lại quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình: “Do tôi làm sao?”

Vừa quay đầu lại, ánh mắt nặng nề của Chu Tự Thâm vẫn đang nhìn cô, hô hấp dĩ nhiên vẫn còn hỗn loạn.

Lồng ngực Khương Gia Di nhảy dựng lên, máu nóng sôi trào đỏ từ mặt đến cổ.

“Anh thả tôi xuống đi!”. Cô duỗi chân, cắn chặt môi dưới.

Bởi vì Chu Tự Thâm ôm cô giữa không trung nên cô còn cao hơn anh một chút, cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào anh. Với tư thế này, cô không chỉ có thể thấy rõ ánh mắt và biểu cảm của anh, mà ngay cả chút ngượng ngùng chật vật của cô cũng không thể che giấu.

Một khi thoát khỏi sự thân mật mà anh cố ý dành cho cô, cô sẽ không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Chu Tự Thâm ôm cô, thong thả lui về phía sau hai bước: “Chẳng phải vừa rồi vẫn tốt sao?”

“Tốt ở đâu ra”.

Anh cười khẽ một tiếng, áp sát lại gần, mí mắt rũ xuống, chóp mũi chạm vào cô: “Thật sự không tốt?”

Khương Gia Di miệng đắng lưỡi khô, cứng đờ quay mặt đi, suy nghĩ chật vật chạy khắp não bộ: “… Không tốt, anh đơn phương bắt nạt tôi”.

Nghe vậy, cánh tay Chu Tự Thâm hơi dùng sức kéo cô lại gần mình.

Cô luống cuống tay chân chống đỡ bờ vai và lồng ngực rắn chắc của anh, nhưng lại không ngăn được quán tính đổ nhào vào anh của chính mình, nụ hôn ấm áp rơi xuống khóe môi cô.

“Há miệng”. Anh thì thầm bình thản bên tai cô, thừa lúc cô buông thả thuận theo anh mà xâm nhập vào miệng cô. Đường quai hàm sắc nét căng cứng khi ngửa đầu lên và dồn sức theo thời gian, ngẫu nhiên có thể thấy động tác lăn lộn lên xuống ở yết hầu.

Khương Gia Di khẽ ‘ư’ một tiếng, anh bỗng dưng cong môi tựa như trêu đùa, nhẹ nhàng mút mát cánh môi cô.

“Bắt nạt? Em chỉ loại bắt nạt này phải không?”
Nhấn Mở Bình Luận