Khương Gia Di lại ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh. Mùi hương ấy trộn lẫn với mùi trà đắng vừa lạnh nhạt, vừa cuốn hút khiến tâm trạng của cô trở nên chao đảo mâu thuẫn.
Cô ngước mắt lên, đúng lúc xông thẳng vào tầm mắt của đối phương.
Chu Tự Thâm rũ mắt liếc nhìn cô lui về phía sau, bỗng dưng bật cười.
“… Anh cười cái gì?”
“Thế em sợ cái gì?”
Anh híp mắt, tuy là hỏi vặn lại cô nhưng không hề cố ý gây sự với cô.
Người khác sẽ dùng lời nói sắc bén và giọng điệu để gia tăng khí thế của người nắm thế thượng phong, trái lại, anh giống như dùng một dáng vẻ tính tình dễ chịu để tỏ vẻ yếu ớt và che giấu điều gì đó.
“Tôi đâu có sợ”.
Khương Gia Di nỗ lực tỏ ra tự tin, đôi mắt vô tội tròn xoe nhìn anh.
Đường cong trên khóe mắt cũng vì vậy mà trở nên mềm mại, con ngươi màu hổ phách long lanh trong suốt đến mức không giấu nổi chút tâm tư nào. Nốt ruồi nhỏ xinh bên cánh mũi đem lại chút cảm giác ngốc nghếch lẫn ngọt ngào.
Chu Tự Thâm nhìn cô, chợt từ tốn lên tiếng: “Khương Gia Di”.
“Dạ?”
Đầu óc cô đang căng như dây đàn, thốt lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện, hệt như bị thầy cô điểm danh khi còn nhỏ vậy.
Đuôi mày của anh nhúc nhích, cười như không cười.
Lúc này cô mới tỏ tường hàm ý trên nét mặt anh, bất chợt cảm thấy ngượng ngùng: “Cái đó… đúng là tôi đã nói dối tên tôi, xin lỗi”.
Chu Tự Thâm đặt điện thoại trên bồn rửa tay, mở nước bắt đầu rửa; tiếng nước róc rách xao động, anh nhướng mắt lên nhìn hình dáng cô phản chiếu trong gương.
“Không cần xin lỗi, dù sao chuyện này cũng không khiến tôi có tổn hại gì cả”.
“Vậy tôi có thể ra ngoài trước không?”
Khương Gia Di nói khéo léo: “Hai chúng ta cùng ở trong này không thích hợp lắm đâu”.
“Không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Bước chân cô dừng lại, do dự ngước lên nhìn anh.
Chu Tự Thâm lau khô tay rồi quay người lại, thân hình anh nửa dựa vào bồn rửa mặt, thong thả hỏi cô.
Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm mở miệng: “Trước buổi gặp mặt hôm nay, anh có biết tôi là ai không? Anh đã từng gặp tôi chưa?”
“Rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên”.
Rõ ràng đêm đó là kết quả sau khi hai người kích động mà thành, cô không hy vọng chỉ một mình cô tình nguyện ảo tưởng mà thôi.
Chu Tự Thâm nhìn cô chăm chú một lúc lâu mới chậm rãi hé môi: “Đừng căng thẳng, đêm đó ở quán bar đúng là lần đầu chúng ta gặp nhau”.
Khương Gia Di thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi vốn dĩ cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại nữa”.
Nói đến đây, cô chớp hai hàng mi, hơi chột dạ ám chỉ: “Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi và bố em là bạn bè, không thể không bao giờ gặp lại”.
“Có thể tránh được lần nào tôi sẽ gắng sức tránh lần đó, nhưng nếu không tránh nổi phải chạm mặt thì chúng ta có thể giữ khoảng cách”.
Khương Gia Di ngẫm nghĩ, quyết định nói rõ hơn một chút: “Tóm lại… tôi không muốn bố phát hiện chuyện của chúng ta”.
Nói xong, cô lặng lẽ nâng mũi chân, có ý vòng qua anh mở cửa bước ra ngoài: “Chúng ta cũng không nên chọn nói chuyện ở đây. Lỡ như bị phát hiện, chắc chắn bọn họ sẽ hiểu lầm”.
“Hiểu lầm cái gì?”
Chu Tự Thâm tươi cười, bất chợt đứng thẳng người: “Có vẻ như không thể làm gì vào lúc này, còn về địa điểm…”
Anh hơi kéo dài âm cuối càng tăng thêm sự cuốn hút trong lời nói.
Khương Gia Di cắn môi dưới, bàn tay mềm như bông vừa nắm chốt cửa nhưng người đàn ông phía sau đã chống lên cánh cửa, ép cả cô lọt thỏm giữa cánh cửa và lồng ngực rộng lớn của mình.
Năm ngón tay thon dài của anh khẽ cử động, khớp xương và những đường gân xanh trên ngón tay rất có cảm giác ẩn chứa mạnh mẽ.
Sự hấp dẫn giữa nam và nữ là thứ do ông trời định sẵn.
Khương Gia Di căng thẳng, nhìn chằm chằm lên mu bàn tay anh, lặng lẽ nuốt nuốt khan một cái: “Anh… anh đừng dựa gần như vậy, không phải chúng ta đã nói phải giữ khoảng cách sao?”
Chu Tự Thâm không trả lời. Đúng lúc này, bàn tay còn lại của anh chậm rãi ân cần vén lọn tóc buông trước mặt cô ra sau vành tai; động tác thong thả, phong thái ung dung. Anh không hề lên tiếng mà chỉ dùng ánh mắt tinh tế ngắm nhìn cô.
Dưới tầm mắt của anh, khuôn mặt cô từ từ trở nên đỏ bừng.
“Nếu không tránh được phải gặp mặt…”
Anh đè thấp giọng nói: “Vì sao không xem xét khả năng khác một chút?”
“Khả năng gì?”
Không đợi câu trả lời, đột nhiên hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân đan xen nhau. Có người đang đi tới, mà không chỉ là một người.
“Suỵt!”
Anh ra hiệu cho cô im lặng, bờ môi ghé sát bên tai cô, giọng nói nhẹ đến mức gần như thì thầm.
Bất kể là tiếng cười như có như không hay là cử chỉ của anh, tất cả đều như đang tán tỉnh cô. Nhưng chính bởi vì anh cố tình không có thêm tiếp xúc thân thể nào khác nên khí chất hiện giờ được gọt giũa trở thành thân sĩ* vừa giữ chừng mực nhưng cũng không thiếu sự mập mờ.
* Thân sĩ: chỉ người ở tầng lớp cao, có học thức và địa vị lớn, được nhiều người trọng vọng.
Trái tim của Khương Gia Di đập loạn như trống, là bởi vì có người đi qua ngoài cửa, cũng bởi vì hơi thở ấm áp vừa sượt qua bên tai.
Sự run rẩy lập tức lan tràn.
Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ khiến phát ra âm thanh thừa thãi, chỉ có thể khẽ gật đầu khó khăn, sau đó nín thở nghe cuộc đối thoại lờ mờ bên ngoài.
“Tự Thâm đâu rồi?”
“Vừa rồi nghe thấy bên này có tiếng động nhưng tới lại không thấy ai”.
“Tôi lên tầng hai đợi cậu ấy. Đúng rồi, cắt trái cây xong đã đưa sang chỗ Gia Di chưa?”
“Hình như cô ấy không ở phòng ngủ, cũng không ở thư phòng trên tầng ba, tôi cũng đang muốn đi tìm”.
“Sao cả hai chỗ đều không thấy…”
Người nói chuyện với Khương Ngôn Đông là thím Lý.
Trái tim của Khương Gia Di bị treo lơ lửng, không dám thở mạnh.
Ngọn đèn cảm ứng trong nhà vệ sinh còn sáng, ánh sáng đó sẽ làm những thứ đằng sau tấm cửa thủy tinh màu hổ phách nửa trong suốt lộ hết ra ngoài. Chỉ cần bọn họ đi qua đây, chắc chắn sẽ biết bên trong có người.
Cô tự nhiên quay đầu sang nhìn anh tựa như cầu xin sự giúp đỡ, nhưng lại quên mất hai người đang gần nhau trong gang tấc.
Hô hấp hòa lẫn với nhau, chóp mũi của cô cọ đến chiếc cằm đã cạo sạch sẽ của anh.
Mùi hương của kem cạo râu lặng lẽ lướt qua.
Bỗng nhiên, bởi vì không gian yên tĩnh một lúc lâu mà không có chuyển động nào khác, bóng đèn cảm ứng chợt tắt ngấm.
Ngón tay của Chu Tự Thâm nhẹ nhàng đè lên môi cô, rũ mắt cúi đầu, ánh mắt hiện lên trong khung cảnh tăm tối càng trở nên thâm sâu khó lường.
Cánh môi cô đọng lại xúc cảm ấm áp mà khô rát. Làn môi bị đàn áp dưới ngón tay anh hơi nóng lên, tiếp theo trở nên nóng rực như phát sốt.
Thứ châm ngòi cho xúc cảm đó chính là mùi thuốc lá và vị trà trên đầu ngón tay anh.
Hô hấp của Khương Gia Di ngưng trệ, lập tức có ý thức ngừng lại rồi tiếp tục hít thở.
Anh thu tay lại, cười không thành tiếng.
Ngón tay trượt xuống một đường, động tác tạm dừng một lát sau eo cô mang theo ý tứ sâu xa nào đó. Nhưng cuối cùng anh không thật sự phủ bàn tay lên ôm lấy cô mà chỉ chống lên cánh cửa sau lưng.
Làn váy mềm mại đung đưa khẽ cọ qua cổ tay anh, anh rũ mắt liếc qua, vừa hay có thể giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Khương Gia Di mím môi xua tan cảm xúc khác thường, hơn nửa sức chú ý của cô đều ném ra ngoài cửa, căng thẳng chờ đợi Khương Ngôn Đông đi qua.
Cuối cùng, một chiếc bóng đen xẹt qua trên cánh cửa thủy tinh nửa mờ nửa tỏ. Mặc dù cô đang quay lưng về phía đó, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi của ánh sáng trong chớp mắt.
Khương Gia Di nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng giây tiếp theo, chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa tay rung lên chẳng hề báo trước. Âm thanh cực kỳ lớn, thậm chí còn lớn thêm một bậc khi đặt trong không gian khép kín yên tĩnh.
Đèn cảm ứng cũng theo đó sáng lên, tiếng bước chân ngoài cửa chuẩn bị rời đi bỗng quay lại.
Khương Gia Di hoảng sợ, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Thoáng chốc, bóng dáng của Khương Ngôn Đông hiện lên sau cánh cửa thủy tinh. Cách một cánh cửa, giọng nói của ông chần chừ vang lên: “Tự Thâm? Gia Di?”
Bố… sao bố lại biết hai người bọn họ ở trong này được? Chẳng lẽ bóng người lộ hết ra ngoài rồi?
Trái tim loạn nhịp của cô đập thình thịch, cô vừa định lên tiếng bao biện nhưng đã bị một bàn tay to lớn bịt miệng; âm thanh chưa thoát khỏi khóe môi bị ép trở lại thành những tiếng ‘ô, ư’ gần như không nghe ra tiếng.
Động tác của Chu Tự Thâm khẽ dừng lại, yết hầu lăn lộn.
“Là em”.
Anh nhàn nhạt lên tiếng trả lời.
“Ồ, thì ra cậu ở bên trong”.
Khương Gia Di đần người.
… Thì ra vừa rồi Khương Ngôn Đông gọi cả hai cái tên cùng một lúc không phải vì ông biết hai người ở bên trong mà là thuận miệng gọi cả xem là ai?
“Đúng rồi”.
Khương Ngôn Đông lại nói: “Vừa rồi cậu có thấy Gia Di không? Thím Lý tìm mấy vòng vẫn chưa thấy con bé”.
Nghe vậy, cô vội ngước mắt nhìn Chu Tự Thâm xin giúp đỡ, lắc đầu ý bảo anh nói “Không có”.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một đường cong rất khó phát hiện, ánh mắt lẳng lặng rơi trên khuôn mặt yếu ớt đáng thương của cô gái. Anh không hề buông bàn tay che miệng cô, ngược lại bàn tay ấy còn từ từ miên man trên khóe mắt cô.
Động tác này giống hệt với lúc anh lau nước mắt cho cô lúc cô không cầm được phát ra những tiếng nuốt khan vào đêm đó.
Khương Gia Di không nghĩ ngợi nhiều mà cầm lấy cổ tay anh, sau đó nhẹ nhàng đung đưa thúc giục.
Từ đầu đến cuối, Chu Tự Thâm vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Đến giờ anh mới chậm rãi nhìn bàn tay cô đang đặt trên cổ tay mình. Một lát sau, anh không ngẩng đầu lên, tự nhiên đáp với người ngoài cửa: “Không có”.
“Được, lát nữa đến giờ ăn cơm tôi sẽ kêu thím Lý đi tìm lần nữa. Tôi lên tầng hai trước chờ cậu”.
Tiếng bước chân dần khuất xa.
Trong lúc tiếng bước chân còn chưa biến mất, Chu Tự Thâm lại áp mình xuống, cúi đầu ghé sát bên tai cô.
“Nếu không tránh được phải gặp mặt, vì sao không xem xét thêm một khả năng khác?”
Anh đột nhiên mở miệng tiếp tục đề tài dang dở ban nãy mà chẳng hề báo trước.
Khương Gia Di ngẩn người, vội vàng xua tay ý bảo anh đừng nói chuyện; tay còn lại của cô chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra xa.
Người vẫn chưa đi xa, lỡ như bố nghe thấy được cái gì thì biết tính sao!
“Yên tâm, ông ấy sẽ không nghe thấy”.
Anh buông tay cô, ánh mắt lướt qua bờ môi cô, ung dung thong thả chống tay lên cánh cửa.
“Ông ấy tìm em lâu như vậy, sẽ không nghĩ đến em trốn ở đây với tôi đâu”.
Gò má cô hơi nóng, rõ ràng bọn họ chưa làm gì cả nhưng vì sao cô lại chột dạ như làm chuyện xấu vậy nhỉ?
Khương Gia Di cố gắng nghiêm mặt nói: “Vừa rồi anh nói ‘một khả năng khác’ là cái gì?”
Ngoài miệng hỏi là vậy nhưng thực ra tâm tư của cô đã không còn ở nơi này nữa. Đầu óc cô tràn ngập ý định muốn chạy nhanh ra ngoài, tránh cho thím Lý không tìm thấy cô sẽ sinh nghi.
Thấy rõ cô chẳng hề có bộ dạng thành tâm đặt câu hỏi, Chu Tự Thâm đưa tay sờ bên gáy.
Lớp vảy dưới cổ áo gần như đã biến mất, miết mạnh vào đó cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Anh buông tay, khóe môi mỉm cười.
“Ví dụ như phát triển thành thành quan hệ tình nhân cố định lâu dài”.