Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Chu Gia Di không ngờ lời nói dối của mình sẽ bị lật tẩy ngay tại chỗ. Phản xạ đầu tiên của cô là liếc nhìn Chu Tự Thâm một cái, sau đó ngây ngốc đứng đấy.

“Con…”

“Bài tập làm cũng gần xong rồi nên con đưa Khương Khương ra ngoài ăn cơm, để cậu ấy tự chiêu đãi bản thân một chút”.

Trần Thiện lập tức bước ra giảng hòa.

“Không ngờ lại tình cờ gặp chú ở đây, sớm biết thì mọi người có thể cùng nhau ăn một bữa rồi”.

Vì có người ngoài bên cạnh nên Khương Ngôn Đông cũng không tiện vạch trần, ông chỉ ho khan một tiếng rồi gật đầu.

Khương Gia Di lấy lại tinh thần, ngượng ngùng hỏi.

“Bố, hai người không đi cưỡi ngựa sao ạ?”

“Việc này trách tôi”.

Chu Tự Thâm hờ hững sắp xếp lại vị trí của chiếc áo vest trên cánh tay, một lát sau anh mới nhướng mắt khẽ mỉm cười.

“Tôi có một cuộc họp đột xuất kéo dài rất nhiều thời gian nên đành phải huỷ bỏ dự định ban đầu”.

Khương Ngôn Đông vội vàng xua tay.

“Chuyện làm ăn quan trọng, hôm khác cưỡi ngựa cũng được, vừa hay đến lúc đó Gia Di có thể đi cùng rồi”.

Vừa nói, ông vừa quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu.

Lúc đầu, Khương Gia Di mím môi không nói lời nào nhưng cuối cùng cũng phải gật đầu dưới ánh mắt ra hiệu không thể không đồng ý của Khương Ngôn Đông.

Cô vốn cho rằng có thể tránh được một kiếp, kết quả vẫn là chạy trời không khỏi nắng.

“Bọn con ăn xong rồi sao? Bây giờ chuẩn bị đi à?”, Khương Đông Ngôn hỏi.

“Vâng ạ, bọn con chuẩn bị… chuẩn bị về trường học”.

Khương Gia Di suýt chút nữa thì lỡ lời. Cô vội vàng mỉm cười che giấu, khoé môi vẽ lên một độ cong đẹp mắt như mảnh trăng lưỡi liềm.

Vì ra ngoài đi dạo phố nên cô có trang điểm nhẹ. Khoé mắt, môi cùng hai má đều được thoa một lớp phấn hồng. Mái tóc đen xoăn nhẹ như những dây leo quấn quanh cánh hoa e lệ làm tôn lên vẻ quyến rũ trên gương mặt tinh tế ngọt ngào.

“Tốt, vậy có cần một tài xế đưa bọn con về không?”

“Không cần đâu ạ, con có Trần Thiện lái xe rồi”.

“Vậy cũng được, các con trên đường chú ý an toàn”.

Khương Gia Di ngoan ngoãn đồng ý, rũ mắt đi ra ngoài cùng Trần Thiện.

Càng đi về phía trước thì bóng người kia lại càng gần, cho đến khi bọn họ chuẩn bị đi qua thì anh đột nhiên nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên để nhường thêm đường cho họ.

Cô sửng sốt, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc đen xõa trên vai theo động tác trượt xuống làm lộ ra xương quai xanh mảnh mai bên mép cổ áo.

Dưới mái tóc dài uốn xoăn là bờ vai gầy cùng vòng eo thon thả. Hôm nay, Khương Gia Di mặc chiếc váy len dài ôm sát làm tôn lên những đường cong nhấp nhô của bụng, ngực, eo và hông. Những chỗ cần che tuyệt nhiên không lộ ra chút nào, thế nhưng lại có sự mềm mại và tinh tế khiến người ta tưởng tượng xa vời.

Lông mi cô khẽ run, ngây người nhìn anh.

Chu Tự Thâm rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm của anh chậm rãi khóa chặt hình ảnh đối diện trong giây lát.

Trong khoảnh khắc mùi hương của gỗ lạnh cùng hương thơm hoa hồng hòa quyện vào nhau. Sau đó, cảm xúc tơ vương bị kéo giãn tạo thành những đường chỉ dài vô hình trong không khí*.

* Nguyên văn 藕断丝连: Câu thành ngữ ẩn dụ, ý chỉ những người yêu nhau khó cắt đứt sẽ luôn còn tơ vương đến nhau, tình cảm vấn vương không không dứt được.

“Tự Thâm, đi thôi”.

Chu Tự Thâm hơi ngẩng đầu, không mất đến nửa giây để cất giấu những cảm xúc nơi đáy mắt. Anh bình tĩnh quay người, mỉm cười ôn hoà nhìn Khương Ngôn Đông rồi gật đầu.

Trên chiếc bàn tròn bên cạnh là hai đóa hồng được đặt cạnh nhau, màu của những cánh hoa chuyển từ trắng sang hồng, cuối cùng ngưng tụ thành màu đỏ thẫm ở mép trên giống như làn da trắng nõn nhưng không kém phần mong manh. Một làn da bị tàn phá đến xung huyết tạo nên vẻ đẹp ngất ngây màu hạt lựu.

Chu Tự Thâm nhàn nhạt liếc mắt xoa lòng bàn tay như có điều suy tư.

Một bông hồng như vậy, rất thích hợp nở rộ trên ga giường màu trắng kem. Khoe sắc trong ánh đèn leo lét cho đến khi những cánh hoa bị dập nát.



“Khương Khương?”

“… Hả?”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Trần Thiện buồn cười một tiếng: “Vẫn đang nghĩ đến Chu Tự Thâm?”

Mặt Khương Gia Di nóng bừng, lập tức nhẹ giọng phản bác lại.

“Mình không thèm, chỉ là đang nghĩ ở một nhà hàng như vậy cũng có thể may mắn gặp được anh ta. Từ khi nào Hoài Thành lại trở nên nhỏ bé như thế nhỉ?”

Tuy ngoài miệng cô không thừa nhận, nhưng ánh mắt kia của Chu Tự Thâm cứ mãi bám rễ trong đầu cô, làm cách nào cũng không thể xoá đi được.

Trần Thiện vừa lái xe vừa suy nghĩ nói: “Cậu đã từng nghe qua câu này chưa? Khi bạn để ý đến ai đó hay điều gì đó thì bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy rằng luôn có thể gặp lại trong đời. Nhưng trên thực tế thì tần suất đó vẫn không hề thay đổi, chỉ là trước đây bạn không quan tâm đến mà thôi”.

Nghe vậy, Khương Gia Di thẫn thờ gật đầu.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhìn từ vẻ bề ngoài cho đến khí chất bên trong của người đàn ông này thật sự là không có điểm nào để chê, đàn ông trưởng thành quả nhiên khác hẳn, không giống với một số thanh niên trẻ tuổi nào đó…”

Nói xong câu cuối cùng âm thanh của Trần Thiện nhỏ dần, giống như đang tự nói với bản thân mình.

“Cậu nói cái gì?” Khương Gia Di nghe không rõ.

“Không có gì đâu. Mà này, lần sau bọn họ hẹn nhau đi cưỡi ngựa. Cậu đi à?”

“Chắc là sẽ đi, bố mình cũng nói đến như vậy rồi nếu còn từ chối e là ông già thật sự sẽ không vui mất”.

Khương Gia Di dựa đầu vào cửa kính xe: “Dù sao cũng chỉ là đi cưỡi ngựa, không có gì phải sợ. Hơn nữa mình cũng không làm gì trái với lương tâm vậy thì tại sao người thấp thỏm lo âu luôn là mình chứ? Thật bất công”.

“Cáo già thường có tốt chất tâm lý tốt, hay còn gọi là mặt dày. Cậu không thể nào so sánh với anh ta được”.

Nghe Trần Thiện nói như vậy, cô lập tức bật cười ra tiếng. 

“Nếu nghĩ về anh ta như những gì cậu miêu tả thì trong lòng mình cảm thấy cân bằng hơn nhiều rồi”. 

Khi hai người họ về đến nhà sau khi xem phim xong thì Khương Ngôn Đông gọi điện thoại đến, chính xác như ông chỉ ngồi canh thời gian. Khương Gia Di cầm di động chạy ra ban công nghe máy.

“Gia Di, buổi chiều ngày mai con có rảnh không?”

Tuy trong lòng cô đã đoán được ông muốn nói gì nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Có ạ”.

“Vậy con có muốn đi trường đua ngựa chơi không? Bố và Tự Thâm đã đặt lịch vào buổi chiều ngày mai”.

Giọng điệu của Khương Ngôn Đông vừa buồn cười vừa bất lực: “Nếu con không thích hoặc là không muốn đi cũng chẳng sao cả. Nhưng lần này không được lừa bố, bố sẽ nói chuyện với Tự Thâm”.

“Con không cố ý nói dối bố đâu, con gái chỉ không muốn bố mất vui mà thôi”.

“Được, được, được. Vậy ông bố này nên cảm ơn con mới phải”.

Khương Gia Di chống cằm nghiêng đầu cười, âm thanh ngọt ngào lanh lảnh.

“Không có chi”.

Khương Ngôn Đông cũng hết cách với cô con gái rượu của mình, vui vẻ cười hỏi: “Cho nên lần này con đi hay là không đi?”

Nụ cười trên khoé môi của Khương Gia Di hơi cứng lại, do dự hai giây mới đáp:  “… Đi ạ?”

Lời cô vừa dứt thì Trần Thiện đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ban công, không hiểu sao Khương Gia cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng giải thích.

“Mặc kệ là đi cưỡi ngựa hay là cái gì đi nữa thì cũng không quan trọng. Quan trọng là con có thể đi chơi cùng bố. Chờ mẹ đi công tác về con cũng muốn đi chơi với mẹ”.

“Con đó, đúng là công tư phân minh”.

Khương Ngôn Đông bật cười: “Thôi, sáng mai bố sẽ đến con sau khi tan học, cùng nhau ăn cơm trưa rồi đến trường đua ngựa”.

“Vâng ạ, mười một giờ gặp bố tại cổng trường”.



Giữa trưa ngày hôm sau, Khương Gia Di vội vàng chạy đến cổng trường. Cô cẩn thận nhìn kỹ xung quanh nhưng lại không thấy chiếc xe cùng biển số quen thuộc.

Bố vẫn chưa tới?

Đang lúc Khương Gia Di định gọi điện thoại hỏi thăm thì một chiếc xe xa lạ chậm rãi dừng trước mặt cô.

Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề từ trong xe bước xuống. Vừa nhìn đã biết anh ta mới chạy đến từ một cuộc họp quan trọng nào đó, vì trên cổ áo sơ mi phẳng phiu kia vẫn còn ghim một chiếc ghim bạc.

Nhưng cũng vì anh ta quá trang trọng và lịch sự nên nhìn có vẻ lạnh lùng không mấy chân thực, cũng chẳng hề hợp với bầu không khí vườn trường tràn ngập hương thơm của sách vở, tươi tắn và sinh động này.

“Có phải bạn học Khương không?”

Cô lấy lại tinh thần, vẻ mặt chuyển từ nghi ngờ sang cảnh giác.

Anh ta muốn làm gì?

Mặt mày Chu Tự Thâm nhàn nhạt ý cười: “Tôi là bạn của bố em, ông ấy bảo tôi đến đón em”.

Khương Gia Di sững sờ, nhất thời không phản ứng lại, chỉ cảm thấy những lời này lại có chút quen tai… Chờ đã, đây không phải là những lời lẽ mà trước kia bọn xấu hay dùng để lừa gạt trẻ con sao?

Cô đột ngột hiểu ra, ngay lập tức bắt gặp sự đùa cợt tinh tế dưới đôi mắt của anh, điều mà hầu như không thể nhận ra.

“Tôi không biết anh”. Cô buột miệng nói, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ xoay người rời đi.

Nhưng cánh tay cô đột nhiên bị giữ lại, giọng nói tươi cười cuốn hút của người đàn ông vang lên từ phía sau.

“Bạn nhỏ biểu hiện rất tốt, rất có ý thức đề phòng an toàn”.

Hơi nóng từ lòng bàn tay Chu Tự Thâm không ngừng tăng lên và lan tỏa như một đợt triều nhiệt bao phủ vành tai và má cô.

Bạn nhỏ gì chứ…

“Anh buông tôi ra, đừng có lôi lôi kéo kéo trước cổng trường”.

Khương Gia Di đẩy cánh tay của anh ra cách một ống tay áo, giọng nói nhỏ đến mức như đang lẩm bẩm với chính mình: “Tôi đã nói là tôi không quen biết anh”.

“Đã vậy”.  Chu Tự Thâm khẽ nhướng mày nhìn cô chằm chằm, cười nhẹ nói: “Tôi sẽ gọi điện cho bố em, yêu cầu ông ấy giải thích để chứng minh những gì tôi nói là sự thật?”

Nói xong, anh cầm lấy điện thoại làm bộ như muốn gọi cho Khương Ngôn Đông.

Khương Gia Di chẳng thèm nghĩ ngợi đã vội đưa tay ra ngăn cản, nhanh chóng che màn hình điện thoại của anh.

“Không cần”.

Anh thật sự muốn nói chuyện này với bố cô? Xấu hổ chết mất.

Chu Tự Thâm rũ mắt nhìn xuống chiếc điện thoại di động không dài bằng lòng bàn tay anh, nhưng lại lớn hơn một vòng so với tay cô đang bị những ngón tay nhỏ xinh kia nắm chặt lấy.

Khương Gia Di dường như nhận thức được ánh nhìn của anh, những ngón mảnh mai đồng thời rụt lại.

Chu Tự Thâm ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt hơi né tránh của cô.

Anh lắc điện thoại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi cô vừa chạm vào, động tác không chút kiêng dè, cuối cùng cong khóe môi cười.

“Lên xe đi”.

Khương Gia Di nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ như không nhìn thấy hành động của anh, đôi tay phía sau lưng lặng lẽ nắm chặt.

“Tại sao lại là anh đến đón tôi, bố tôi đâu?”

“Đúng lúc tôi đi ngang qua nơi này nên đón em thay ông ấy”.

Đúng lúc đi ngang qua?

Cô nghi ngờ liếc nhìn anh một cái: “Hình như trường học ngược đường với Duy Sâm mà”.

“Tôi không đi từ công ty đến”. Anh ung dung nhìn cô: “ Còn câu hỏi nào nữa không?”

Do dự hai giây, Khương Gia Di mím môi lắc đầu.

Thấy vậy, Châu Tự Thâm mở cửa ghế phụ cho cô, Khương Gia Di lặng lẽ rụt tay lại, lúng túng nói: “Cảm ơn”.

Sau khi ngồi vào xe, đúng lúc cô định thắt dây an toàn thì bố cô gọi đến. Khương Gia Di đành phải dành ra một tay để nghe máy, áp điện thoại vào tai mình.

“Bố”.

“Tự Thâm đang trên đường đến đón con, con lên xe chưa?”

Cô cố gắng thắt dây an toàn nhưng hơi vụng về khi phải thao tác bằng một tay. “Lên…”

Đột nhiên một chiếc bóng đổ xuống người cô, Khương Gia Di bị dọa sợ nuốt chửng nửa câu sau, co rúm người theo bản năng. 

Chu Tự Thâm làm như không phát hiện, nghiêng người sang một bên cúi đầu kéo dây an toàn đến độ dài thích hợp cho cô rồi cài chốt nhanh lẹ dứt khoát.

“Cạch” một tiếng, ngón tay thon dài của anh khẽ trượt để nới lỏng dây rồi lại im lặng thắt chặt dây an toàn cho cô, vẽ nên một đường cong đẹp đẽ đồng thời cũng trói buộc cô trên ghế ngồi.

Lồng ngực theo hô hấp phập phồng lên xuống, cô không còn cách nào khác ngoài việc nín thở.

Chu Tự Thâm xong việc cũng không lùi lại mà nhìn cô chằm chằm, mở miệng muốn nói gì đó. Thấy vậy, cô không nghĩ nhiều lập tức vươn tay che môi anh.

Anh nhướng mày, yên lặng nhìn cô.

“Gia Di?” Khương Ngôn Đông ở đầu dây bên kia hỏi.

“Con, con đang nghe đây. Vừa rồi tín hiệu không được tốt lắm”.

Khương Gia Di vội vàng đáp, nhưng lại đột nhiên cảm nhận được một luồng tê dại truyền từ lòng bàn tay đến gáy. Cảm xúc như bị điện giật, cô nhanh chóng rút tay về nhưng cổ tay bất ngờ bị người đàn kia gắt gao nắm chặt.

Cô trừng mắt, cố thử né tránh nhưng chẳng hề tác dụng.

Những ngón tay ấm áp của anh nhẹ nhàng xoa bên trong cổ tay cô. Vẻ tươi cười trên khoé môi Chu Tự Thâm không thay đổi nhưng ánh mắt của anh lại nặng nề đè lên người Khương Gia Di.

“Ờ, bố đang hỏi con đã lên xe chưa?” Khương Ngôn Đông hỏi lại.

“… Lên rồi ạ”. Cô quay mặt đi, vành tai ẩn dưới mái tóc dài vô thức ửng đỏ.

“Vậy thì tốt, bố cũng sắp đến rồi”. Khương Ngôn Đông cười ha hả: “Lát nữa gặp”.

Nhịp tim cô đập loạn xạ, khoé mắt không nhịn được liếc nhìn cổ tay đang bị siết chặt của mình. Cô cảm thấy lương tâm cắn rứt, mơ hồ “vâng” một tiếng.

Điện thoại cúp máy.

Khương Gia Di cầm lấy di động, cố gắng nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt nhưng thân thể lại không tự chủ rụt về phía sau.

“Anh giữ chặt tôi vậy làm gì?”

Chu Tự Thâm quay mặt đi, cười nhẹ: “Em sợ tôi hử?”

“Không có”.

“Vậy em trốn làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt em?”

“… Tôi không thích mùi nước hoa trên người anh nên muốn tránh xa một chút”.

Khương Gia Di cố ý che mũi, giọng nói có vẻ dữ dội nhưng cô lại nương theo động tác che giấu của mình hít nhẹ mùi hương gỗ lạnh trên người anh, giống như bị nghiện.

Chu Tự Thâm nhướng mày nhìn chằm chằm cô, bắt chéo hai tay cô ra sau, không cho phép phản kháng, cộng thêm điệu cười xấu xa: “Có thật không?”

Khương Gia Di chớp mắt không nói gì.

Mặc dù anh không dùng sức để làm tổn thương cô, nhưng cảm giác bị giam cầm khiến cô hơi lo lắng bất an.

Anh cúi người lại gần, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ còn lại chút ý cười khó nhận ra nơi đáy mắt như có như không mà khoá chặt lấy cô.

Khi khoảng cách của cả hai bị kéo gần, Khương Gia Di hoàn toàn có thể nhìn ra được sự hấp dẫn của đường nét lông mày cùng đôi mắt kia.

“Nhưng tôi lại nhớ, đêm đó có người nói ‘thích’”.

Cô run run ngón tay, cố trấn định nói: “Anh nhớ nhầm rồi, tôi không nói vậy”.

“Vậy thì tại sao em lại đỏ mặt?” 

“… Tôi không có”.

Khương Gia Di xụ mặt, trong lòng cảm thấy khó chịu không thôi.

Lúc trước cũng vậy, mấy lần cô nều cảm thấy mặt mình không đỏ chút nào nhưng Trần Thiện lại nói hai má của cô đỏ bừng đến tận mang tai.

Chu Tự Thâm nhìn cô với ánh mắt không thể nào đoán được.

Phút chốc, không khí bên trong xe chìm vào khoảng lặng, Khương Gia Di bất giác thở gấp, biết là không thể nào nhưng vẫn sợ nhịp tim dồn dập của mình sẽ bị anh nghe thấy.

Bây giờ trong đầu cô chỉ tràn ngập hình ảnh bản thân ôm lấy cổ Chu Tự Thâm, vùi mặt vào hõm cổ của anh.

Nhịp tim, nhiệt độ cùng mùi hương gỗ lạnh nam tính trên anh chính là mồi nhử chí mạng để kích thích hormone.

Khi ngửi thấy nó, Khương Gia Di không thể nào kìm lòng được mà chỉ có thể ngoan ngoãn cắn câu.

Giống hệt như bây giờ.

Cô yên lặng nuốt nước bọt, suy nghĩ trong đầu đã trở nên lộn xộn, nhưng cô vẫn cố giãy giụa một lần cuối.

“Anh mau thả tôi ra… Người đứng đắn sẽ không bao giờ làm thế này cả, phải giữ khoảng cách mới đúng”.

Đuôi lông mày của Chu Tự Thâm nhếch lên, đột nhiên anh mỉm cười nhìn cô, nói: “Em không sợ tôi diễn kịch à?”

Cô ngây người, sững sờ nhìn anh.

Anh cúi đầu, đôi môi chậm rãi tiến gần đến bên tai cô. Giọng nói trầm thấp nhẹ đi, sau đó trở thành tiếng trầm khàn.

“Tôi sẽ còn làm nhiều việc không đứng đắn hơn nữa, em có tin không?” 

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Tự Thâm: Gặp hay không gặp cũng không quan trọng, chủ yếu là muốn cưỡi ngựa để tập thể dục.

Khương Khương: Anh nghĩ tôi tin anh chắc?
Nhấn Mở Bình Luận