Tần lão thái gia những năm gần đây vì hôn sự của Tần Hiển mà hao tâm tổn trí, thật vất vả mới nhìn trúng một thế gia tôn nữ tạm coi là xứng đôi vừa lứa với cháu nội ông, vô luận là hình tượng, gia giáo, trình độ, tính cách, các phương diện khác đều khiến ông phi thường hài lòng.
Nhọc lòng an bài cho anh buổi ra mắt hôm nay, kết quả Tần Hiển đột nhiên không một lời dẫn về một cô bạn gái, để ông vô cùng xấu hổ trước mặt cháu gái nhà người ta.
Nhất là nghe đến việc Tô Kiều không có học thức, lại càng không hiểu nổi khẩu vị của cậu cháu đích tôn này.
Tìm nhiều năm như vậy, vậy mà liền mang về một người phụ nữ như thế.
Lúc ăn cơm, ông căn bản không coi Tô Kiều tồn tại, chỉ không ngừng nói chuyện với Lý Tình.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ hàng trong nhà đều quan sát sắc mặt lão thái gia mà làm việc, thấy lão gia tử không để ý Tô Kiều, tự nhiên cũng coi cô như không khí, cả đám đều vây quanh Lý Tình, hoàn toàn coi Lý Tình là cháu dâu tương lai của Tần gia.
Tô Kiều ngồi một chỗ, nói không xấu hổ là nói dối, nhưng kỳ quái, cô cũng không cảm thấy khó chịu.
Bởi vì dưới gầm bàn Tần Hiển một mực cầm chặt tay cô, tay còn lại thì không ngừng gắp thức ăn cho cô, hỏi cô muốn ăn gì, đã no chưa, một mực chiếu cố Tô Kiều.
Tô Kiều cảm thấy được bàn tay Tần Hiển năm lấy tay mình dùng sức, bàn tay anh to, ấm áp, đem cho cô cảm giác an toàn.
Cho nên cô không những không cảm thấy khó chịu, đáy lòng còn có chút vui vẻ.
Cô an vị ở đó, yên ổn ăn cơm tối. Tất cả mọi người không nhìn cô, cô cũng không nhìn bọn họ. Nhưng Tần Hiển vẫn sợ Tô Kiều khó chịu, cơm nước xong xuôi lập tức liền tạm biệt cả nhà, rời đi.
Lão gia tử đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với Lý Tình, nghe thấy thế không khỏi tức giận, ngẩng đầu hung hăng trừng anh, “Cậu có vẻ bận bịu nhỉ?”
Tần Hiển ừ một tiếng, “Cháu có chút việc cần giải quyết, ông nội bảo trọng thân thể lần sau cháu lại đến thăm ông, hôm nay cháu xin phép về trước.”
Nói xong, mặc kệ lão gia tử có đồng ý hay không, lập tức kéo tay Tô Kiều rời đi.
Tần lão thái gia nhìn Tần Hiển đầu cũng không thèm ngoái lại một cái, tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi, mắng to: “Tiểu tử thối này! Càng ngày càng không coi ai ra gì.”
Lý Tình ngồi bên cạnh vội vàng đưa một ly trà lên, nhẹ nhàng an ủi: “Gia gia đừng nóng giận, chắc Tần Hiển thật sự bận việc, ông tuyệt đối đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể.”
Tần lão gia tử tiếp nhận chén trà, lúc này mới quay sang nói với Lý Tình: “Tiểu Tình à, sự việc hôm nay thật sự có chút hiểu lầm, ông không biết A Hiển ở bên ngoài kết giao bạn gái, tạo thành hiểu lầm lớn thế này, thật sự quá không hay.”
Lý Tình vội vàng lắc đầu: “Gia gia ông không nên nói vậy, chuyện này không liên quan, thật sự không liên quan.”
Lý Tình vẫn luôn thích Tần Hiển, cho nên trước đó ông nội của cô nói cho cô biết, bên nhà Tần Hiển có ý tác thành cho hai người hẹn cô đến gặp mặt, cô cực kì cao hứng, hôm nay trước khi đến đây còn cố ý tỉ mỉ ăn mặc, trang điểm kĩ càng.
Vừa mới thấy Tần Hiển mang theo bạn gái đến, đáy lòng không nén được thất vọng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng về sau thấy Tần lão thái gia có vẻ không thích bạn gái của Tần Hiển, trái tim treo trên cao kia mới từ từ buông lỏng.
Hoàn toàn chính xác, ngay cả học cũng không đến nơi đến chốn, một cô gái như vậy sao có thể lọt được vào mắt Tần lão thái gia.
Cô khẽ cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm, gia gia ông nghỉ sớm đi ạ, hôm khác cháu lại đến thăm ông.”
Tần lão gia tử gật đầu, cũng không giữ cô lại nữa, cũng không mời Lý Tình lần sau đến, chỉ giao phó cho Chung thúc,”Anh đi an bài xe, đưa tiểu Tình về nhà an toàn.”
Lý Tình vừa đi, lão gia tử cũng mệt mỏi, để bọn vãn bối ở lại tiếp tục náo nhiệt, chỉ gọi một mình Tần phu nhân lên thư phòng nói chuyện.
Tạ Lệ đi theo lão gia tử lên thư phòng tầng 2.
Vừa vào thư phòng Tần lão thái gia liền hỏi: “A Hiển đã có người yêu, sao con không nói với cha một tiếng.”
Tạ Lệ nói: “Chuyện này con cũng không biết, A Hiển hồi cấp ba có quen cô bé kia, nhưng về sau con cố ý tách chúng ra, con cũng không rõ hai đứa gặp lại nhau lúc nào?”
Lão gia tử đi đến bàn đọc sách, ngồi xuống ghế dựa, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Là thời điểm lớp 12 sao? Là bạn cùng lớp cao trung của A Hiển?”
Tạ Lệ lắc đầu, “Không phải, cô gái kia không đi học.”
Tần lão thái gia nghe vậy, lập tức nhíu chặt lông mày, “Ngay cả cao trung cũng không học?”
Tạ Lệ gật đầu nói: “Đúng thế.”
Lão gia tử nhíu mày, nhìn chằm chằm Tạ Lệ hỏi: “Những năm gần đây A Hiển không yêu đương, cũng không quan tâm đến cô gái nào, cũng bởi vì cô bé kia?”
Tạ Lệ gật đầu, thở dài, “Đại khái là vậy.”
Trầm mặc một lát, lại nói: “Cô gái kia nhiều năm trước con có gặp một lần, ăn nói lễ phép, cẩn trọng, nhìn cũng rất nhu thuận, hiền lành. Nhưng cô ấy không đi học, lại làm tại việc tại quán ăn, con thực sự không chấp nhận được. Lúc đó con xác thực có nói với cô ấy vài câu, cô ấy cũng đáp ứng con sẽ chia tay Tần Hiển, bao nhiêu năm như vậy con cũng không rõ tại sao hai đứa nó đột ngột về với nhau.”
Tần lão thái gia ngồi trên ghế, lâm vào trầm mặc, vẻ mặt nghiêm túc, một hồi không nói thêm gì.
Tạ Lệ cũng trầm mặc.