Dù gì linh hồn Chu Luân bây giờ đã bốn mươi mấy, năm mươi tuổi, cho nên nghe cậu nói như vậy thì làm theo, còn rất cẩn thận vừa mở rộng động huyệt vừa mát xa eo cậu. Khúc Hạ không ngờ Chu Luân hôm nay lại dịu dàng và cẩn thận như vậy. Làm Khúc Hạ thích mê.
Đối với Chu Luân, đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện tình thú này. Cũng may bản năng của thể xác này đã giúp hắn rất nhiều, làm Khúc Hạ cảm thấy thoải mái. Tiếng rên của Khúc Hạ làm Chu Luân càng ra sức nhấp mạnh. Khúc Hạ muốn đan tay với hắn, Chu Luân nhìn là hiểu ngay.
Trên ngón áp út, họ đeo một đôi nhẫn giống nhau. Chu Luân biết "hắn" của thế giới này đã kết hôn với Khúc Hạ.
Thật tốt.
"Khúc Hạ..." Hắn khẽ gọi tên người mà hắn yêu nhưng không có được.
Đã hai mươi mấy năm, hắn mới nghe được tiếng đáp lại của người thương.
Bằng xương bằng thịt.
Sau khi làm xong, hắn tỉ mẩn bế cậu vào nhà tắm để vệ sinh bên dưới. Sau đó lại bế cậu xuống nhà bếp. Khúc Hạ mè nheo đòi ngồi lên đùi hắn. Chu Luân làm theo. Thậm chí hắn còn đút cậu ăn.
Đây đều là quyền lợi mà hắn vô tình đoạt được từ "hắn" của thế giới này.
Hắn biết Khúc Hạ đang trong thời gian lười, không muốn nhận show hay đi sự kiện, quyết tâm làm một con sâu gạo ăn bám chồng. Chu Luân không biết mình sẽ rời khỏi thế giới này khi nào, cho nên đã ở bên cạnh Khúc Hạ nhiều nhất có thể.
Hắn dường như đã nhận ra được điều gì đó. Hắn biết, chỉ cần làm thay đổi một chi tiết nào đó thì dòng chảy thời gian và vận mệnh sẽ lệch quỹ đạo, tạo nên kết cục khác. Hắn nghĩ rằng, có lẽ Khúc Hạ đã trùng sinh, thay đổi một sự kiện nào đó dẫn đến thay đổi suy nghĩ của hắn.
Thật may, vì Khúc Hạ đã sống lại, một lần nữa vẫn chọn hắn.
Hắn nhìn người đang ngủ trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn trán cậu một cái. Tiếc rằng món quà quý báu này hắn vẫn phải nhường lại cho "hắn" ở thế giới này. Nếu như được lựa chọn lại, hắn vẫn mong muốn được chọn cậu. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Cách Tôi Công Lược Nam Chính Trong 0.01s
=====================================
Chu Luân trăn trở suốt đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau Chu Luân và Khúc Hạ trở về Khúc gia mừng sinh nhật ông Hiếu. Ở thế giới của hắn, gia đình này đã từ bỏ Khúc Hạ, đến khi cậu chết rồi mà những người này chẳng thèm đoái hoài. Nhưng ở thế giới này, họ vẫn còn qua lại với Khúc Hạ.
Chu Luân thầm cười khinh trong lòng. Thấy sang bắt quàng làm họ mà thôi.
Thấy Chu Luân có thái độ xa cách với nhà họ Khúc, cậu nói nhỏ: "Về sớm không?"
Chu Luân gật đầu không nghĩ ngợi.
Ông Hiếu cũng không giữ cậu lại. Chỉ cần cậu trở về, miễn cưỡng nói lời chúc mừng là ông ấy vui rồi. Ông Hiếu không dám mơ tưởng sâu xa rằng cậu sẽ ở lại ăn cùng ông một bữa cơm.
Chu Luân liếc nhìn ông Hiếu một cái rồi quay người đi. Ông Hiếu biết Chu Luân không có thiện cảm với mình, hắn thường dùng thái độ và vẻ mặt xa cách để nhìn ông, nhưng lần này hắn lại dùng thái độ hận thù, như thể chỉ cần ông làm sai điều gì với Khúc Hạ, hắn sẽ cầm dao giết ông ngay lập tức.
Ông nhìn theo bóng lưng của bọn họ mà thở dài, dường như trong chớp mắt ông Hiếu già thêm vài tuổi.
Chu Luân và Khúc Hạ quay về nhà chính họ Chu để ăn cơm cùng bà Lan Chi. Thấy mẹ mình trẻ ra, tóc cũng không có nhiều sợi trắng, da dẻ hồng hào khác với bà Lan Chi ở thế giới của hắn khiến cảm xúc của hắn rối bời, không nói nên lời.
Khúc Hạ chờ cơm nên lười biếng ngồi ở sofa, đầu tựa vào vai hắn. Tay cậu cầm điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
"Quào, Tố Tố mở công ty giải trí rồi này. Định cạnh tranh với Paradis đó."
Quả nhiên những sự kiện chính vẫn xảy ra. Hắn nhếch môi, dĩ nhiên khinh thường Tố Tố.
"Không cạnh tranh lại. Công ty của cô ta sớm muộn gì cũng tan tành thôi." Chu Luân xoa đầu, cậu. Trông có vẻ hắn chỉ nói vu vơ, nhưng Khúc Hạ nghe ra hắn sẽ không để yên cho Tố Tố đâu.
Mà sự thật là vậy. Hắn đã từng quật cho công ty của Tố Tố ra bã và giành lại tài sản của riêng mình thì ở thế giới này, thiên thời địa lợi như thế này hắn lại để cho Tố Tố lượn lờ trước mặt hay sao.
Khúc Hạ cũng không biết hắn dùng cách gì, chỉ biết ngày hôm sau đã có cảnh sát kinh tế ghé thăm công ty Tố Tố.
Show thực tế có Chu Luân và Khúc Hạ làm host được đông đảo người xem ủng hộ nên phần hai ra mắt là điều dĩ nhiên. Khúc Hạ và Chu Luân lại bận với lịch quay. Trong lúc quay Chu Luân trượt chân ngã xuống sườn núi. Khúc Hạ định nắm tay Chu Luân kéo lại nhưng hắn nặng quá, cậu cũng bị kéo theo.
Cũng may hai người rơi xuống nước. Ekip cuống cuồng cứu hai người bọn họ lên bờ, nhưng vì Chu Luân đã uống nước sông nên phải làm hô hấp nhân tạo. Khúc Hạ lập tức dùng tay ấn ngực hắn, cho tới khi hắn ọc nước ra và từ từ tỉnh lại.
"Khúc Hạ." Hắn khẽ gọi tên cậu.
Khúc Hạ sợ tới mức khóc tại chỗ. Cậu trách hắn sao mà bất cẩn như vậy. Vốn hắn không bất cẩn, hắn thấy quay phim sắp trượt chân nên hắn mới kéo lại, kết quả là hắn mất đà té xuống.
"Khúc Hạ... anh vừa gặp ác mộng." Hắn ôm lấy Khúc Hạ. Ban đầu cậu định vùng ra, nhưng khi nghe giọng uất ức của hắn, cậu không ngỡ rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn.
"Anh mơ không thấy em." Chu Luân nói tiếp.
Khúc Hạ vuốt cằm hắn: "Chứng tỏ là anh rất yêu em đúng không? Yêu em đến độ sợ mất em." Khúc Hạ cười khúc khích: "Em cũng yêu anh lắm, cũng sợ mất anh lắm đó."
Hắn sợ mất cậu.
Hắn đã nằm chiêm bao, nhưng cũng không biết có phải chiêm bao không. Hắn thấy mình ở thế giới không có cậu, và hắn cũng già hơn so với độ tuổi hiện tại.
Ở nơi đó, Khúc Hạ đã tự sát tại phòng trọ. Sau đường dây mua bán dâm lộ ra, Hana bị bắt, đồng thời chuyện cậu bị ép buộc thành nô lệ của đường dây đó cũng bị lộ, và đó mới là nguyên do chính cậu tự sát.
Ở thế giới đó, hắn trúng ngải của Tố Tố, tự động giao hết tài sản riêng cho Tố Tố.
Ở nơi đó, "hắn" đã trả thù cho Khúc Hạ. Tố Tố còn thảm hại hơn hiện giờ.
Và ở nơi đó, hắn sống một cuộc đời cô độc, không có Khúc Hạ bên cạnh.
Hắn cứ nghĩ đó là chiêm bao, cho tới khi hắn nhìn thấy dòng ghi chú trong điện thoại hắn.
Cảm ơn, vì đã cho Khúc Hạ một cuộc sống hạnh phúc.
Thì ra, ở một thế giới khác, hắn đã sống một cuộc đời cô độc suốt mười mấy, hai mươi năm.
Hắn lại thấy mình trôi nổi giữa không gian u tối vô tận. Chu Luân thở dài, có lẽ lần này hắn thực sự đến địa phủ rồi.
Cuối cùng cũng được gặp mặt cậu.
Chợt có ai đó đụng nhẹ gấu áo của hắn. Hắn từ từ mở mắt, nghĩ rằng mới đó đã đến địa phủ rồi ư.
Nhưng không ngờ ập vào mắt hắn chính là người hắn yêu, Khúc Hạ.
Khúc Hạ ái ngại, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh... ăn bánh tiramisu không ạ?"
Hắn nhớ rất rõ, lúc ở đoàn phim quay bộ "Sống lại để yêu anh", lần đó cậu cũng hỏi hắn như vậy, nhưng khi đó hắn không thích ăn ngọt, nên đã ngập ngừng từ chối. Dẫn đến việc Khúc Hạ bị đồng nghiệp dè bỉu vì muốn bám chân nam thần nhưng nam thần hất cẳng ra.
Lần này, hắn sẽ không như vậy.
Hắn cố gắng kiềm nén trái tim đang run rẩy của mình. Ông trời đã nghe được lời hắn nói, cho hắn một cơ hội để làm lại từ đầu rồi.
Khúc Hạ thấy hắn không trả lời, nghĩ rằng hắn đang nghĩ cách từ chối cậu. Khúc Hạ mím môi, buồn bã định mang hộp tiramisu đi, nào ngờ Chu Luân kéo tay cậu lại.
Hắn dùng muỗng cậu đã ăn để xắn bánh. Khúc Hạ xấu hổ, hai má đỏ ửng lên: "Anh... anh... cái muỗng đó, hồi nãy em ăn..."
Chu Luân ngậm muỗng, đầu lưỡi màu hồng vươn ra liếm viền muỗng. Khúc Hạ có cảm giác Chu Luân đang liếm vành môi của cậu.
"Vậy à? Thế chúng ta đã hôn gián tiếp rồi? Như vậy em phải chịu trách nhiệm với tôi." Chu Luân bình tĩnh đáp.
Khúc Hạ lập tức phản biện: "Rõ ràng là anh cố tình lấy muỗng của em."
"Vậy thì để tôi chịu trách nhiệm với em." Chu Luân không đợi cậu phản bác đã nói tiếp: "Cuối tuần này ba mẹ tôi sẽ đến nhà vạm hỏi em."
"H... hả???"
"... Dạ." Khúc Hạ nói khẽ, vành tai lập tức đỏ lên.
Lần này, anh sẽ nắm tay em thật chặt, không để em bay mất, rời khỏi anh nữa.