Khúc Hạ nhận ra câu nói này. Bởi kiếp trước cậu vì câu nói này mà xao xuyến, có cảm giác lạ với hắn. Cũng chính vì câu nói đó mà người có ý xấu quay lại rồi đăng lên mạng, cậu trở thành tấm bia bị cư dân mạng phỉ nhổ. Nay đột nhiên nghe lại câu nói đó, cậu sợ hãi đến độ hai bả vai bất giác run lên.
"Mau, chúng ta rời khỏi chỗ này thôi."
Khúc Hạ toan định kéo Chu Luân dậy thì hắn nhanh tay hơn, kéo ngã cậu vào lòng hắn. Gia Thành lo lắng ở bên ngoài có người lạ xông đến bất cứ lúc nào nên vội vàng ra xem.
Khúc Hạ hoảng hốt, trong đầu cậu lại hiện về những hình ảnh mà vốn dĩ cậu đã muốn quên đi. Nhưng tình hình trước mắt không cho phép cậu sao nhãng, nghĩ ngợi lung tung. Bởi người kia như biến thành chú cún nhỏ mà ngửi lấy ngửi để cần cổ cậu.
"Anh... bình tĩnh một chút. Anh! Mau tỉnh dậy! Đừng ngủ. Paparazi sẽ chụp được ảnh của anh đấy!"
"Ngoan. Khuya rồi. Đừng ồn... anh khó chịu quá... nóng... ưm... bạch tuộc nhỏ... em học thuộc thoại chưa đó?"
"Anh Luân!"
"Bạch tuộc... em giảm nhiệt độ máy lạnh lại giúp anh... nóng quá."
"Hạ, em mát quá. Thật thích..." Chu Luân thầm thì, dụi đầu vào cần cổ cậu. Mà cái thứ to lớn bên dưới chọc thẳng vào bụng cậu. Đúng lúc này, điện thoại của Khúc Hạ vang lên. Cậu một bên đẩy con cún to lớn ra, một tay lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiển thị số điện thoại của Ân Vũ. Ngay khi cậu vừa nhấc máy thì đầu dây bên kia đã vội vàng lên tiếng trước, thậm chí trong điện thoại còn truyền ra tiếng người ồn ào.
"Hai người đã rời khỏi chỗ đó chưa? Đám chó săn nhà báo vào thang máy rồi."
Khúc Hạ cúp máy, nhíu mày nhìn Chu Luân đang đu bám trên người cậu. Ngay lúc này, Gia Thành đi vào. Khúc Hạ thấy thái độ Gia Thành cũng khác ban nãy, lập tức đã biết sắp có chuyện gì sẽ xảy ra.
Gia Thành nói:"Có ai đó đang đi thang máy lên đây."
Khúc Hạ luống cuống, càng đẩy Chu Luân ra thì hắn ta càng sáp lại gần. Trong lúc bế tắc, Khúc Hạ lại lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Cậu nghiến răng, trầm giọng nói với Chu Luân: "Anh Luân! Xin lỗi, đắc tội rồi!"
Sau đó...
Chỉ nghe tiếng thét đau đớn của Chu Luân cùng vẻ mặt khắc khổ và bộ dáng khép chặt chân của Gia Thành mà thôi.
Vừa rồi Khúc Hạ thúc một cú thật mạnh vào chỗ giữa hai chân Chu Luân. Hắn bị đánh đau, trong cơn nóng bức dần dần tỉnh táo lại. Nhưng không kịp cho thời gian hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Khúc Hạ đã kẹp hai nách hắn mà thô bạo xốc lên. Khoảnh khắc hắn đứng dậy, bên dưới như có hàng vạn con quái vật bấu víu vào điểm yếu duy nhất của hắn mà cắn xé. Chu Luân mất sức suýt nữa ngã sấp mặt, cũng may là Khúc Hạ kịp thời kéo lại.
"Anh ráng một chút, chúng ta rời khỏi chỗ này trước."
Chẳng biết là cú đá vào Luân nhỏ làm đầu óc của hắn có vấn đề luôn hay không. Khi hắn nghe giọng nói của Khúc Hạ thì ngẩng đầu lên, trưng ra bộ mặt đáng thương. Khóe mắt của hắn phiếm hồng, lông mi hơi ươn ướt, trông như một bé con bị rơi xuống nước mới được người ta vớt lên.
"Đau..."
"Ngoan, chúng ta rời khỏi đây. Em sẽ thổi thổi cho anh hết đau."
Khi cửa thang máy mở ra, một nhóm người mang theo máy ảnh và thiết bị quay phim đi tới phòng 1507. Thấy cánh cửa gỗ nâu bóng khép hờ, bọn họ vui mừng nhìn nhau, nghĩ rằng kế hoạch sắp đạt mục đích rồi. Bọn họ nhanh chóng đẩy cửa xông vào, tiếng máy chụp ảnh vang tách tách không ngừng.
Nhưng giờ đây, trên giường chỉ có nữ chính, còn nam chính thì không thấy đâu.
Bọn họ nhìn cô gái quấn khăn tắm nằm trên giường mà kinh ngạc không thôi.
Trong khi đó, từ cổng sau của bệnh viện đã có một chiếc xe hơi màu trắng chờ sẵn. Khúc Hạ bịt khẩu trang, đội nón cõng Chu Luân cũng võ trang đầy đủ ra xe hơi. Gia Thành đi đằng sau, hỗ trợ mở cửa xe và quan sát xung quanh giúp cậu. Khúc Hạ vội vàng nhét Chu Luân vào bên trong ghế ngồi. Khúc Hạ cảm kích, nói với Gia Thành: "Cảm ơn đã giúp tôi lần này."
Gia Thành gật đầu: "Chỉ chút chuyện nhỏ, không có đáng gì. Anh an tâm, tôi không có ghi hình hoặc chụp lén lại gì đâu."
Khúc Hạ cũng không nghĩ Gia Thành sẽ làm như vậy. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khúc Hạ nhoẻn miệng cười, nói: "Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh!"
Khúc Hạ nói xong liền vội vàng lên xe taxi.
Gia Thành trầm ngâm nhìn chiếc xe hơi từ từ lăn bánh rồi rời đi. Mãi cho đến khi chiếc xe hơi ấy biến mất trên con đường mới quay lưng rời đi.
Bên này, Khúc Hạ cùng với con ma men bị chuốc thuốc trên xe lại bị tài xế để ý. Cũng may Khúc Hạ lấp liếm cho qua rằng đây là anh trai của cậu nên tài xế cũng không tò mò nữa.
Vốn Khúc Hạ định mang Chu Luân về nhà của hắn, mà tiếc là cậu không nhớ nổi mật khẩu của nhà hắn. Vì thế, cách tốt nhất là cậu mang Chu Luân về nhà mình lánh nạn.
Khúc Hạ khó khăn lắm mới kéo Chu Luân vào trong nhà. Cửa vừa khép lại, Chu Luân lại ngẩng đầu lên nhìn Khúc Hạ.
Khúc Hạ tưởng hắn đã tỉnh lại, lập tức hỏi dò: "Anh... anh có sao không? Tỉnh lại rồi chứ?"
Chu Luân mím chặt môi, than nhẹ một câu: "Nóng..."
"Vậy anh đợi một chút." Khúc Hạ nghe vậy, vội vàng giảm nhiệt độ máy lạnh cho hắn.
Nhưng Chu Luân vẫn không thấy thoải mái. Bằng chứng là hai má của hắn vẫn đỏ hây hây như quả cà chua chín. Khóe mắt cũng đỏ, thậm chí lông mi còn hơi ươn ướt như thể vừa bị ai đó bắt nạt. Hắn đờ đẫn vài giây rồi mới mím môi lại. Ánh mắt hắn lại dừng trên đũng quần của mình. Khúc Hạ nhớ lại ban nãy đã mạo phạm giống nòi của hắn. Cảm thấy áy náy không thôi, Khúc Hạ đành nhỏ giọng quan tâm: "Anh... không sao chứ?"
Chu Luân mím môi, như thể mũi tên uất hận đang ghim vào tim hắn vậy, lên tiếng cáo trạng: "Bạch tuộc nhỏ... anh đau."
"Đau dữ không?" Khúc Hạ hỏi. Có lẽ cậu nên lên mạng search thử người dùng thuốc kích dục cương cứng rồi bị người ta đá thẳng vô chỗ đó có bị liệt suốt đời luôn không.
Khúc Hạ còn nghĩ nếu nó liệt thiệt thì cậu lấy cái gì đền cho hắn đây.
Chu Luân uất ức chỉ chỉ vào đũng quần của mình: "Con cu đau."
Khúc Hạ suýt tự sặc nước bọt của mình. Má, sao ăn nói bạo gan vậy? Chu Luân say là như thế này à.
À không, là say cộng với có thuốc kích thích!
"Ờm... có cần thoa dầu không?" Khúc Hạ bình tĩnh hỏi ngược lại.
Tuy Chu Luân đang lờ đờ nhưng không có ngu, hắn lắc đầu nguầy nguậy: "Không thoa, chỉ muốn thổi thổi thôi."
"Lúc nãy bạch tuộc nhỏ hứa sẽ thổi cho anh." Hắn vừa nói vừa nhìn xoáy vào đôi mắt sáng ngời như chứa sao của Khúc Hạ: ""Bạch tuộc nhỏ thổi cho anh hết đau đi."
Hai má Khúc Hạ đỏ ửng lên ngay lập tức. Cậu lắp bắp, tim cũng đập nhanh hơn ban nãy: "Anh... anh đang giả vờ say đúng không? Nếu anh tỉnh lại rồi thì mau giải quyết chuyện con gái của giám đốc đài truyền hình gạ tình anh đi."
Nhưng dường như Chu Luân không nghe thấy Khúc Hạ nói gì. Hắn vùng vằng, làm nũng: "Bạch tuộc... thổi bay cái đau... nó đau lắm..."
"Anh... tôi thấy anh mới giống bạch tuộc tinh hơn đấy."
Thấy Khúc Hạ không phản ứng gì, hắn chủ động kéo áo lên, sau đó cầm tay cậu ra hiệu cậu mau "làm mát" hắn. Khúc Hạ như chạm phải dung nham, vội vàng rút tay về nhưng hắn không cho phép. Hắn không muốn lòng bàn tay mát lạnh ấy rời xa cơ thể nóng như lửa đốt của hắn. Vì thế, hắn vội kéo Khúc Hạ ngã vào lòng. Không đợi cho Khúc Hạ giãy giụa, hắn nửa ôm nửa kéo cậu như muốn mang cậu vào phòng ngủ. Nhưng đáng tiếc đây không phải là nhà của hắn nên nhất thời đi nhầm vào phòng bếp. Khúc Hạ vội la lên: "Phòng ngủ bên trái!"
Sau khi la lên xong Khúc Hạ hối hận ngay, nhưng tiếc là không kịp rồi. Chu Luân tìm được phòng ngủ lập tức đẩy Khúc Hạ lên giường. Vốn là giường đơn, lại còn va chạm mạnh nên nó vang tiếng kẽo kẹt làm Khúc Hạ rén vì sợ sập giường bất ngờ. Chu Luân như chú chó lớn mà vồ ập lên người cậu. Bên tai cậu vang lên tiếng cười trầm thấp quyến rũ của Chu Luân.
"Bé bạch tuộc... ở dưới của anh đau quá..."
Vừa nói Chu Luân vừa cầm tay cậu đặt ngay đũng quần của hắn. Khúc Hạ như thể bị chạm vào một nồi nước nóng mà hoảng sợ giật tay ra, nhưng hắn nào để cho cậu thoát dễ dàng như thế. Chu Luân dùng chất giọng trầm thấp dễ nghe quyến rũ Khúc Hạ: "Đừng mà... anh đau lắm... hức... giúp anh đi."
"Anh..." Khúc Hạ xấu hổ cố rút tay ra nhưng mãi không được. Thế mà người này còn cố tình dùng giọng nói mê người dụ dỗ cậu. Mặc dù cậu xấu hổ nhưng trong thâm tâm lại không muốn đẩy hắn ra. Dường như cậu đang hồi hộp chờ đợi hắn có hành động táo bạo hơn nữa.
Chẳng hạn như... thô bạo lột áo cậu ra rồi đè chặt dưới thân. Sau đó hắn sẽ dùng thứ hung khí giết người kia ma sát lên khe mông cậu.
Khúc Hạ bị chính tưởng tượng của mình làm cho ngượng ngùng, hai má cũng đỏ lên không thua kém gì hắn. Ánh mắt của Chu Luân hơi mơ màng, lại nhìn thấy người dưới thân mình đang ửng đỏ lên thì càng hưng phấn hơn.
Hắn cảm thấy cảm giác này thật quen thuộc. Đã lâu lắm rồi hắn mới nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của người này.
Thật tốt, người này vẫn còn sống.
Đã lâu lắm rồi. Là bao nhiêu năm nhỉ?
Có lẽ là khoảng hai mươi năm.
Nhưng với đầu óc mơ màng hiện tại của Chu Luân, hắn sẽ không nhận thức vì sao bản thân lại có suy nghĩ điên rồ vừa rồi. Vốn hai người thường gặp mặt nhau, nào có phải xa cách tận mấy mươi năm như ban nãy hắn đã ảo giác?
Khúc Hạ không nhận ra vẻ mặt vừa biến hóa của Chu Luân. Cậu còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Khúc Hạ yêu hắn. Cho dù cậu vẫn còn khúc mắc chuyện đời trước, nhưng lại không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của người mình yêu. Mà đã không chống lại sức hấp dẫn của người mình thích thì cứ mạnh dạn tiến tới thôi. Thỏa mãn sở thích lẫn ham muốn, nuông chiều bản thân là tiêu chí của cậu.
"Anh..."
"Hạ ơi... Hạ ơi... bạch tuộc nhỏ..." Chu Luân nỉ non, đột nhiên vùi mặt hôn cổ cậu. Mùi hương dễ chịu của quần áo, của tóc Khúc Hạ khiến hắn rạo rực hơn ban nãy.
Đột nhiên Chu Luân liếm cổ cậu một cái. Khúc Hạ giật nảy mình, bên dưới đã có phản ứng.
"Anh..."
"Hức... hức..."
Bên tai vang tiếng khóc nức nở của Chu Luân, Khúc Hạ hết hồn vội đẩy hắn ra. Một giọt nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống gò má của Khúc Hạ, khiến cậu vô cùng hối lỗi.
Hắn khóc là vì bên dưới đau?
"Em... xin lỗi. Anh đừng khóc, đừng khóc!"
Nhưng Chu Luân vẫn khóc.
Khúc Hạ bối rối. Tựa như có ai đó điều khiển khiến cậu từ từ kéo dây khóa quần của hắn, sau đó từ từ vói vào bên trong. Khúc Hạ cố gắng xua đi cảm giác ái ngại mà dỗ dành hắn: "Ngoan, em thổi là hết đau thôi."
Ấy thế mà Chu Luân lại gật đầu.
Khúc Hạ cảm thấy hình như cậu bị ai đó lừa rồi thì phải.