Anh ta có thể hại chết Lục Thanh Minh, huống chi là Hoắc Anh Tuấn.
“Em quan tâm anh sao?” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy vui vẻ.
“Tôi chỉ không muốn. . . Anh chết vì tôi thôi, một ngày anh không tự luyến thì sẽ chết sao.” Khương Tuyết Nhu không vui đẩy anh ra, nhấn nút thang máy đóng cửa lại.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cửa thang máy đóng lại thì vui vẻ cười cười.
Phụ nữ thích nhất là nói một đằng làm một nẻo, anh hiểu mà.
Lúc này, sau lưng có tiếng bước chân truyền đến.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Lương Duy Phong.
“Lương Duy Phong, nếu anh dám ra tay thì tôi sẽ có lý do phòng vệ chính đáng để đánh anh rụng răng đấy.” Hoắc Anh Tuấn híp mắt: “Anh vốn không phải là đối thủ của tôi, võ mèo cào như anh chỉ có thể bắt nạt phụ nữ thôi.”
Lương Duy Phong đang nắm chặt tay lại thì cứng đờ người, anh ta vốn không cam lòng muốn đánh lén.
“Mặc dù nhà họ Hoắc không ổn, nhưng anh muốn giết chết tôi thì không dễ dàng như vậy đâu, nhất là tạo tình huống tử vong bất ngờ hoặc là mượn dao giết người.” Hoắc Anh Tuấn lạnh mặt: “Đừng nghĩ tôi không biết, lần trước anh lén giật dây Sở Văn Khiêm làm chuyện thang máy gặp sự cố.”
“Trí tưởng tượng của anh rất phong phú.” Lương Duy Phong cố nén sự khiếp sợ trong lòng nói.
“Lương Duy Phong, anh muốn giết tôi thì ít nhất phải gọi tất cả sát thủ của vịnh Nia ra mới được, nhưng cho dù tôi chết cũng sẽ làm cho cả đám chết theo, chỉ sợ anh cũng không có kết thúc tốt đẹp.”( oidoioi quá đã)
Hoắc Anh Tuấn đút hai tay vào túi quần đến gần anh ta: “Sở Văn Khiêm cũng không dám tìm người ám sát tôi, bởi vì anh ta hiểu rõ tôi, biết năng lực của tôi, cho nên anh ta muốn dùng cái chết của Hoắc Phong Lang để vu oan cho tôi, đẩy tôi vào tù, đáng tiếc tôi là luật sư, không có ai hiểu rõ pháp luật hơn tôi đâu.”
Anh nói xong thì quay người lên xe rời đi.
Ánh mắt Lương Duy Phong dữ tợn nhìn bóng lưng của anh.
Hoắc Anh Tuấn này, anh ta vốn cho rằng Hoắc Thị đi xuống dốc thì có thể bóp chết anh như bóp chết một con kiến.
Không ngờ anh ta đã đánh giá thấp anh.
Nhưng anh cứ việc ngông cuồng đi.
Anh cũng không ngông cường được bao lâu nữa.
. . .
Buổi sáng, Khương Tuyết Nhu tổ chức một cuộc họp.
Tất cả lãnh đạo cấp cao đều đến, mấy ngày nay tập đoàn Hồng Nhân luôn bị bên ngoài chống lại, sỉ nhục, tất cả mọi người cũng không dễ dàng.
“Chủ tịch Khương, mấy ngày nay luôn có người nói lời sỉ nhục cô ở bộ phận bán hàng tại hơn mười tòa nhà trên khắp cả nước của chúng ta, thậm chí còn có rất nhiều người nói. . . Nói muốn trả phòng, có lẽ không tin cô sẽ xây dựng ra nhà tốt.” Giám độc bộ phận tiêu thụ muốn nói lại thôi.