Có người lên tiếng: “Chủ tịch Khương, bây giờ danh tiếng của cô càng ngày càng cao, nếu chúng ta làm du lịch thì nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người.”
“Đúng đúng, mặc dù là tin xấu nhưng tôi tin cô sẽ nhanh chóng vạch trần bộ mặt thật của Lương Duy Phong.”
“Đến lúc đó cô có thể tham gia chương trình giải trí tuyên truyền một chút.”
“Cũng có thể viết tiểu thuyết tình yêu để tuyên truyền.”
“Chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu: “. . .”
Cô hoàn toàn không thể cứ tiếp tục cuộc họp này được nữa, nhân viên cứ tùy ý như thế à.
Không có ai chất vấn cô hay sao.
Cô nhớ lại trước kia các cổ đông luôn đối đầu với cô khắp nơi.
Khương Tuyết Nhu vất vả quay về văn phòng, cô cảm giác mình vừa tham gia một buổi họp báo lớn, tình trạng đang kiệt sức.
“Chủ tịch Khương, sao cô đột nhiên quyết định làm du lịch, trước đó tôi không nghe cô nói gì, cô quyết định lúc nào.” Quản lý Ngô cũng hỏi một vấn đề bình thường.
Khương Tuyết Nhu uống trà: “Sáng nay trên đường tôi đến đây đã quyết định.”
Quản lý Ngô: “. . .”
Sự tùy ý và quyết đoán của Khương Tuyết Nhu làm cho ông ta cạn lời.
“Tôi vốn có suy nghĩ này nhưng vẫn chưa quyết định, sáng nay tôi nghe cha nói đến chuyện cũ của mẹ tôi, tôi nghĩ mình cũng dũng cảm giống như mẹ.” Khương Tuyết Nhu nhắm mắt lại, mẹ của cô vẫn chưa làm xong chuyện gì thì cô sẽ tiếp tục hoàn thành.
Quản lý Ngô giơ ngón tay cái lên: “Cô đúng là sáng suốt và dũng cảm, chắc chắn cô sẽ dẫn dắt Hồng Nhân đi lên đỉnh vinh quang. . . .”
“Im miệng.” Khương Tuyết Nhu đen mặt lại: “Quản lý Ngô, vì sao hiện tại mọi người biến thành như vậy, ai cũng nịnh nọt tâng bốc.”
“Không phải, chủ tịch Khương, cô không biết đâu, bây giờ cô là nhân vật nổi tiếng nhất nước Nguyệt Hàn, không có ai không biết tên của cô, người ngoài luôn chú ý đến từng hành động của cô.” Quản lý Ngô cười nói.
Khương Tuyết Nhu thở dài, trong lòng mệt mỏi: “Được rồi, tôi biết rồi, gần đây tôi sẽ dọn dẹp nội bộ công ty, trong công ty chắc chắn có tai mắt của Lương Duy Phong, lần trước Hoắc Anh Tuấn đến công ty của tôi, anh ấy vừa đến thì Lương Duy Phong lập tức theo sau.”
“Được.” Quản lý Ngô đi đến cửa thì không nhịn được quay đầu lại: “Chủ tịch Khương, sáu giờ chiều này, tôi đợi tin tức nóng của cô.”
Khương Tuyết Nhu: “. . .”
Nếu cô không đăng lên thì sẽ có người đánh chết cô ở trên đường.
. . .