Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dụ dỗ đại luật sư (full) – Khương Tuyết Nhu – Hoắc Anh Tuấn

“Anh ôm cả ba người, bởi vì ba người đều là bé cưng của anh.” Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm hôn lên trán cô.

Khương Tuyết Nhu: “. . .”

“Ba thật là mặt dày.” Hiểu Lãnh nói ra tiếng lòng của mình: “Ba muốn chiếm tiện nghi của mẹ thì có.”

Hiểu Khê gật đầu: “Cha cặn bã, sao cha lại biến thành như vậy, cha vẫn là cha cặn bã, hung dữ, lạnh lùng mà con biết sao.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu, đây cũng là điều cô muốn nói.

“Các con suy nghĩ nhiều rồi, ba còn cần chiếm tiện nghi của mẹ các con à, ba đã từng ôm từ trên xuống dưới của mẹ các con rồi.” Hoắc Anh Tuấn nói lý lẽ.

Hiểu Khê và Hiểu Lãnh ngẩn người.

Hiểu Khê nói: “Mẹ, mẹ và cha cặn bã tái hợp sao?”

Trán Khương Tuyết Nhu hiện đầy vạch đen.

Cô còn chưa kịp mở miệng thì giọng kích động của bà cụ Hoắc truyền tới: “Cái gì, hai đứa tái hợp sao?”

Dì Tần cũng cười vui vẻ: “Tốt lắm, nếu lúc trước không có nhiều hiểu lầm thì các người cũng sẽ không chia tay.”

Hoắc Nhã Lam cũng phức tạp thở dài: “Cũng tốt, bọn nhỏ sẽ lớn lên trong gia đình hoàn chỉnh, sẽ khỏe mạnh hơn.”

Ông cụ Hoắc Lão ngồi trên xe lăn ho nhẹ một tiếng: “Nếu hai đứa đã tái hợp thì sau này đừng chia tay nữa.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu nhìn cả nhà họ Hoắc sau lưng thì im lặng.

Điều khiến cô cạn lời hơn thì Hoắc Anh Tuấn thành thật nói: “Sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với Tuyết Nhu, bọn con đã trải qua nhiều mưa gió nên con ghi nhớ kỹ sai lầm của mình. . . Á. . . .”

Hoắc Anh Tuấn còn chưa nói xong thì Khương Tuyết Nhu vội vàng dùng gót giày đạp anh một cái.

“Mọi người hiểu lầm rồi, bọn con không tái hợp, con chỉ đến thăm hai đứa bé.” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt giải thích.

“Đúng vậy, vẫn chưa, nhưng con sẽ không từ bỏ.” Hoắc Anh Tuấn nhịn đau dùng sức gật đầu: “Tuyết Nhu, em có thể nhấc chân đi được không.”

“Đáng đời.” Khương Tuyết Nhu nói khẩu hình miệng, không phát ra âm thanh, nhưng người sáng suốt hiểu được.

“Được rồi, không có thì thôi, nó đáng đời lắm.” Bà cụ Hoắc cười nói: “Nào vào đây, ăn cơm thôi, hai đứa nhóc suốt ngày nhắc đến con.”

“Mẹ, đi thôi.” Hiểu Lãnh và Hiểu Khê nắm tay cô.

Khương Tuyết Nhu đi vào.

Nhấn Mở Bình Luận