Khương Tuyết Nhu khẽ giật mình: “Ý của dì là?”
“Dì đã điều tra lúc nhỏ Hoắc Anh Tuấn vào bệnh viện tâm thần một tháng thì Nhạc Hạ Thu cũng vào đó, nghe nói là mất mẹ, tinh thần chịu tổn thương, tự nguyện vào đó chữa trị, trong bệnh viện có nhiều đứa trẻ khác, nhưng cô ta luôn tìm Hoắc Anh Tuấn, cũng chỉ chơi với nó. . . .”
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc: “Ý của dì là Nhạc Hạ Thu biết Hoắc Anh Tuấn ở đó cho nên cố ý vào đó để tiếp cận anh ấy sao? Sao có thể được, cô ta chỉ là một đứa trẻ. . . .”
Hoắc Nhã Lam lắc đầu: “Lúc đó nhà họ Nhạc không coi trọng Nhạc Hạ Thu, còn có thêm Nhạc Tiếu Nhi, cho nên Nhạc Hạ Thu cần tìm chỗ dựa, khi đó Hoắc Anh Tuấn là một cơ hội của cô ta, coi như nó mắc bệnh tâm thần thì cũng là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoắc, tương lai vô cùng tươi sáng, sự thật chứng minh Nhạc Hạ Thu đã nắm lấy cơ hội này.”
Khương Tuyết Nhu im lặng một lát mới nói: “Nhưng sao Nhạc Hạ Thu biết được Hoắc Anh Tuấn ở trong bệnh viện tâm thần, lúc trước bệnh tình của Hoắc Anh Tuấn được bảo mật.”
“Dì quên nói với con, mợ của Nhạc Hạ Thu làm chủ nhiệm văn phòng ở bệnh viện tâm thần một năm, sau đó bị điều đi chỗ khác.” Hoắc Nhã Lam nhìn cô nói.
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, lúc đó Nhạc Hạ Thu chỉ mới mấy tuổi đã dùng thủ đoạn.
“Chuyện này. . . Hoắc Anh Tuấn có biết không ạ?”
Hoắc Nhã Lam lắc đầu: “Dì không nói, nó đã căm hận Nhạc Hạ Thu rất nhiều, quên đi, dì không muốn cho nó biết, Nhạc Hạ Thu gài bẫy nó hơn hai mươi năm.”
Khương Tuyết Nhu cũng im lặng.
Cô cảm thấy nếu mình là Hoắc Anh Tuấn thì có lẽ sẽ tức đến chết.
“Nếu dì có thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh thì có lẽ nó sẽ không bị lợi dụng.” Hoắc Nhã Lam bỗng nhiên nhìn cô: “Giống như con và Lương Duy Phong kết hôn, bọn nhỏ ngoài miệng nói chúc phúc, nhưng Hiểu Lãnh và Hiểu Khê lại không muốn ở với con, bọn trẻ còn nhỏ nhưng cũng biết đó là nhà của con, không phải nhà của bọn nó.”
Trái tim Khương Tuyết Nhu thắt lại, khuôn mặt có chút trắng bệch.
Hoắc Nhã Lam nói: “Dì từng tâm sự với Hiểu Khê, con bé rất sợ con và Lương Duy Phong có con, đến lúc đó sẽ không còn yêu thương bọn nhỏ nữa, nhưng bọn họ không muốn nói với con vì sợ con không vui.”
“Hoắc Anh Tuấn không tốt, làm nhiều chuyện sai, không thể tha thứ cũng là chuyện bình thường, chẳng qua hai đứa đã hiểu rõ nhau, sau này con có tìm những người khác thì có chắc hiểu rõ nhau không, hay là lại xuất hiện Lương Duy Phong thứ hai?”
“Bà nội, mẹ, vừa rồi con đã ghi bàn, các người có nhìn thấy không?” Hiểu Khê bỗng nhiên vui vẻ chạy tới.