“Hai đứa đừng nghịch quá lâu, các con làm cho mẹ ướt hết rồi, rất dễ bị cảm.” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở một câu, mới “Lưu luyến không rời” ra ngoài.
Hai đứa nhóc nhớ lại ánh mắt tội nghiệp của cha cặn bã thì yên tĩnh lại, Hiểu Khê không cầm súng bắn nước nước, nghiêm mặt nói: “Mẹ, mẹ và cha cặn bã sẽ tái hợp sao?”
Hiểu Lãnh cũng lo lắng nhìn cô: “Mẹ, mẹ đừng tái hợp, chờ con lớn lên sẽ bảo vệ mẹ, đàn ông trên đời này không có ai tốt cả.”
Hiểu Khê liếc mắt nhìn cậu: “Chờ anh lớn lên thì mẹ cũng già rồi.”
Hiểu Lãnh lạnh mặt: “Dù sao cũng tốt hơn việc mẹ lại tìm bạn trai và bị tổn thương, đừng quên trước kia Hoắc Anh Tuấn từng làm mẹ tổn thương.”
“Biết sai thì sửa cũng không phải không thể được. . . .” Hiểu Khê nhỏ giọng nói.
“Không có tiền đồ.” Hiểu Lãnh khinh bỉ nhìn cô bé một cái: “Không sai, hiện tại cha biết sai, nhưng nếu mẹ không sáng suốt nhìn xa trông rộng vạch trần bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu thì cha và Nhạc Hạ Thu đã sớm kết hôn rồi.”
“Hiểu Lãnh, chẳng lẽ anh không muốn mẹ và cha cặn bã tái hợp à.” Hiểu Khê chớp mắt to: “Dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của chúng ta, mà hai người bọn họ tái hợp thì sẽ không cần sinh thêm con, cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi, không có ai đến giành mẹ với chúng ta.”
Hiểu Lãnh mím môi, không thể không thừa nhận Hiểu Khê nói có lý, nhưng. . . Cậu nhíu mày nói: “Dù sao anh tôn trọng ý kiến của mẹ, hay là xem mẹ có thích hay không.”
“Được, em cũng đồng ý.” Hiểu Khê gật đầu.
Sau đó hai đôi mắt to nhìn Khương Tuyết Nhu, tiếp tục vấn đề này: “Mẹ, hai người muốn tái hợp sao?”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu xấu hổ.
Hóa ra bọn nhỏ hy vọng mình và Hoắc Anh Tuấn tái hợp bởi vì cô và Hoắc Anh Tuấn không cần sinh thêm con sao?
Nhưng trẻ con suy nghĩ gì đều hiện rõ ra mặt, bọn nhỏ rất sợ hãi sau này cô có con thì sẽ không còn yêu thương bọn họ nữa.
Hai đứa bé không có cảm giác an toàn.
Cô thầm thở dài, thấp giọng nói: “Các con yên tâm, sau này mẹ không định kết hôn, cho dù mẹ nói chuyện yêu đương cũng sẽ không sinh con nữa, mẹ mãi mãi chỉ có hai bé cưng là các con thôi.”
“Úc. . . .” Hiểu Khê có chút tiếc nuối: “Vậy mẹ sẽ không tái hợp với cha cặn bã sao?”
“Cho dù tái hợp. . . Cũng không nhất định phải kết hôn.” Khương Tuyết Nhu cũng không nói chắc chắn.
“Tại sao, trong tivi nói nếu yêu một người thì phải kết hôn với người đó à.” Hiểu Khê nói nghiêm túc: “Không kết hôn là đùa giỡn lưu manh với người khác.”
“Khụ khụ, Hiểu Khê, con xem phim hơi nhiều rồi.” Khương Tuyết Nhu đầy lúng túng nhắc nhở: “Con chỉ là đứa bé ba tuổi, không nên xem nhiều tivi đâu.”