Vừa rồi ai đã nói sẽ giữ bí mật với cậu vậy, lúc này lại phản bội vì chocolate.
Tại sao cậu lại có đứa em gái không có tiền đồ như vậy chứ.
Hiểu Khê mở chocolate ra, vừa ăn vừa nói: “Mẹ nói cho dù mẹ và cha tái hợp cũng không định kết hôn, đùa giỡn lưu manh thì có thể, nhưng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Thật sao?” Hoắc Anh Tuấn ngây ra.
Anh không biết được là nên vui mừng hay là buồn đau nữa.
Chẳng qua điều này chứng tỏ cô không còn từ chối anh như trước kia, vẫn có thể tái hợp.
Dường như Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy hi vọng, đôi mắt sáng lên.
Anh không ngờ Tuyết Nhu có suy nghĩ này với mình, muốn đùa giỡn lưu manh. . . .
Khục, loại sự tình này, thế nào có thể cùng hài tử nói.
“Thật hơn cả trân châu.” Hiểu Khê gật đầu nói: “Cha to gan thì cứ đuổi theo đi, chẳng qua mẹ nói không định sinh thêm con, cha hiểu mà.”
“Cha hiểu cha hiểu.” Hoắc Anh Tuấn khen ngợi cô bé: “Hiểu Khê, con giỏi lắm.”
“Chocolate của cha cũng rất ngon, sau này cha có thể dùng thứ này hối lộ con.” Hiểu Khê lại vui vẻ mở thanh chocolate khác.
Hiểu Lãnh im lặng nhìn hai cha con bọn họ: “. . .”
Cậu bội phục miệng của Hiểu Khê muốn chết, mẹ nói đùa giỡn lưu manh thì có thể lúc nào vậy.
Được rồi, cậu chẳng muốn quan tâm.
Đến lúc đó mẹ xử lý cô bé thì cậu sẽ không cứu.
. . .
Trong phòng tắm.
Khương Tuyết Nhu tắm xong thì đau khổ phát hiện đồ lót của mình cũng ướt đẫm.
Cô đã cầm máy sấy trong phòng tắm để sấy tóc cho bọn nhỏ, cô đành phải mở một khe nhỏ thấp giọng gọi: “Hiểu Khê. . . .”
“Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đi xuống lầu rồi.” Dáng người cao lớn của Hoắc Anh Tuấn đi tới, ánh mắt của anh nhìn vào bờ vai thơm như ẩn như hiện sau cửa: “Sao vậy?”
Tại đây có hình ảnh