Cô cầm máy sấy sẩy cả buổi, cuối cùng cô phát hiện đồ lót quá ướt nên không sấy khô được.
Cô không có cách nào khác đành phải sấy tóc rồi đi ra ngoài, cô nghĩ đến bản chất của Hoắc Anh Tuấn thì không được tự nhiên dùng quần áo bẩn che trước ngực.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua, nhanh chóng hiểu được, anh cười nói: “Chúng ta quen thuộc như vậy mà em còn xấu hổ à.”
“. . . Anh nghĩ tôi cũng mặt dày giống như anh sao.” Khương Tuyết Nhu buồn bực mắng: “Anh giúp tôi cầm áo khoác bên kia cho tôi, tôi không thể mặc như vậy trở về được.”
Cho dù cô tránh được người nhà họ Hoắc nhưng nhà họ Diệp có Diệp Gia Thanh và người làm, cô không thể mặc như vậy được.
“Muộn rồi, em đừng trở về nữa, tối nay em ngủ với Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đi, nếu em về thì bọn nhỏ sẽ không vui.” Hoắc Anh Tuấn đưa tay ra: “Em mặc đồ này ngủ đi, anh đi phơi quần áo cho em.”
“Không được, tôi ở lại đây thì không hợp lý lắm.” Khương Tuyết Nhu tức giận nói: “Tôi và Lương Duy Phong còn chưa ly hôn, dù sao đây là nhà họ Hoắc, mấy người ông bà nội của anh cũng ở đây, sao tôi có thể ở lại được.”
Hoắc Anh Tuấn cười như không cười nói: “Ai cũng sẽ không nghĩ chúng ta trong sạch đâu, đừng quên hôm đó em xuất viện đã mạnh mẽ cưỡng hôn anh trước mặt phóng viên, Khương đại tiểu thư làm việc gì cũng sẽ quan tâm đến ánh mắt của người khác sao, hơn nữa người khác nói thế nào thì em có từ khó nghe nào chưa từng nghe chứ.”
Khương Tuyết Nhu nhíu mày, mặc dù anh nói có lý: “Nhưng mà. . . .”
“Đừng nhưng mà nữa, anh nói cho em biết nếu đêm nay em đi thì cô nhóc Hiểu Khê chắc chắn sẽ khóc, mà em là mẹ của bọn trẻ, em không thể ném bọn trẻ cho anh mà không quan tâm được.” Hoắc Anh Tuấn không khách sáo cắt ngang.
Khương Tuyết Nhu rầu rĩ: “Tôi không quan tâm bọn trẻ lúc nào.”
“Vậy anh hỏi em, em không ăn cơm với bọn trẻ bao lâu rồi, không kể chuyện cho bọn trẻ bao lâu rồi, không ngủ với bọn trẻ bao lâu rồi?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.
“. . .”
Khương Tuyết Nhu không nói chuyện, anh hỏi làm cho mặt cô nóng bừng.
Tại đây có hình ảnh