Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng nhóm dịch nhảy hố trong suốt thời gian qua, nhóm vẫn đang rất nổ lực để có thể dịch nhiều nhất có thể bộ truyện này.
Để khích lệ tinh thần cho nhóm, bạn có thể đóng góp “1 ly trà sữa” và vào nhóm kín đọc trước nhé.
Đọc nhanh hơn ở nhóm kín TẠI ĐÂY
—
Sau khi cô tắm xong, Hoắc Anh Tuấn ngồi xếp bằng trên giường kể chuyện cho hai đứa trẻ nghe.
Nhưng mà, Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đều không thích anh kể chuyện, nhìn thấy Khương Tuyết Nhu đi ra, Hiểu Lãnh lập tức nói: “Cái gì cha kể cũng không hay, con chờ mẹ kể con nghe.”
“Được rồi, Mẹ kể cho ba người chúng ta nghe.” Hoắc Anh Tuấn lập tức vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ba cặp mắt chờ mong đó nhìn chằm chằm vào Khương Tuyết Nhu.
Cô miễn cưỡng đi tới ngồi xuống chỗ trống, cầm lấy cuốn sách trong tay Hoắc Anh Tuấn, bắt đầu kể.
Hai đứa trẻ rất chú ý lắng nghe, Hoắc Anh Tuấn thỉnh thoảng lên tiếng bên cạnh khiến câu chuyện thêm phần sinh động.
Các con nghe xong một tiếng, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn nghiêm nghị nói: “Đã muộn, mẹ các con đã mệt mỏi một ngày rồi, cho mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cha cặn bã, cha cũng đi ngủ đi, chúng ta và mẹ cũng sắp đi ngủ rồi.” Hiểu Lãnh nhìn anh cảnh giác, “Nửa đêm đừng nên ngủ dưới sàn nhà, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
“Vậy thì cha cũng không ra ngoài, cha ngủ dưới sàn để bảo vệ cho các con.” Hoắc Anh Tuấn ân cần nói.
“Stop, ai muốn cha cặn bã bảo vệ, đừng tưởng rằng con không biết, cha chỉ là muốn cùng mẹ ngủ.” Hiểu Lãnh một câu nói trúng trọng điểm.
Khương Tuyết Nhu lúng túng đẩy Hoắc Anh Tuấn ra, đóng cửa phòng lại.
Nhưng cô cảm thấy việc đánh sập ổ khóa có thể là vô ích đối với Hoắc Anh Tuấn.
Sau khi đợi bọn trẻ ngủ say, Hoắc Anh Tuấn mới lén lút lật đật chui vào trong chăn bông, chỉ thấy Khương Tuyết Nhu ngồi trên giường vẫn tỉnh táo, có chút áy náy bị bắt gặp.
“Tuyết Nhu, đừng tức giận, tôi không muốn lên giường, cứ ngủ dưới đất cũng được.” Hoắc Anh Tuấn ý thức nằm trên mặt đất.
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời đứng lên, đi tới trước mặt anh, “Đưa tay ra.”
Hoắc Anh Tuấn thành thật duỗi hai tay ra.
Khương Tuyết Nhu bật đèn, từ trên bàn đầu giường lấy ra một hộp thuốc, xoa lên vết thương ở ngón tay.
Ánh đèn cam mờ ảo tràn vào trên khuôn mặt cô, trên mái tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp khiến tim anh đập nhanh hơn.
Hoắc Anh Tuấn im lặng quan sát một lúc, cô bôi thuốc xong liền vươn tay kéo cô vào trong ngực.
***
Chương 1296
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!