Bên này, Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, chân dài bước vào bệnh viện.
Anh đến gặp bác sĩ nam khoa mà Quý Tử Uyên giới thiệu.
Sau khi anh kiểm tra xong thì mặt đen lại đi ra.
Quý Tử Uyên đúng lúc dành thời gian đi tới, anh ấy nhìn thấy anh thì cười nói: “Thế nào rồi?”
Hoắc Anh Tuấn trầm mặt liếc anh ấy một cái: “Bác sĩ nam khoa của bệnh viện các cậu quá vô dụng.”
“Anh trai ơi, đây là bác sĩ nam khoa đứng đầu nước Nguyệt Hàn đó.” Quý Tử Uyên cực kỳ đồng tình nhìn anh một cái: “Bệnh này của cậu không gấp gáp được, từ từ sẽ khỏi.”
Giọng Hoắc Anh Tuấn buồn bực nói: “Trước kia tôi không gấp gáp, nhưng hiện tại được cơ hội nên rất vội.”
Anh vẫn nhớ tối hôm qua Khương Tuyết Nhu nói anh không thể trêu chọc cô lại không thể thỏa mãn cô.
Bây giờ mỗi lần anh hôn Khương Tuyết Nhu đều cố gắng kiềm chế.
Quý Tử Uyên sâu xa nhìn anh cười: “Tái hợp rồi à?”
“Ừm.” Hoắc Anh Tuấn trầm giọng lên tiếng.
Quý Tử Uyên cười như không cười liếc xuống chỗ giữa hai chân anh một chút: “Không dễ dàng chút nào, đúng là tình yêu đích thực, cậu đã như vậy mà người ta cũng bằng lòng chấp nhận cậu.”
“Cậu đang hâm mộ tôi hay là đả kích tôi vậy.” Hoắc Anh Tuấn cắn răng nói.
“Cả hai.” Quý Tử Uyên cười khẽ, ăn ngay nói thật.
Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy sát ý nhìn chăm chú anh ấy.
“Được rồi được rồi, đừng nói anh em không quan tâm cậu, tôi đưa quà cho cậu đây.” Quý Tử Uyên nhìn hai bên một chút, cầm một thứ nhét vào trong túi của anh.
Hoắc Anh Tuấn nghi ngờ đưa tay sờ vào, khuôn mặt lập tức xanh xám: “Quý Tử Uyên, cậu muốn chết đúng không.”
“Không cần cảm ơn tôi đâu.” Quý Tử Uyên gian xảo chớp mắt với anh: “Đôi khi phụ nữ và đàn ông giống nhau, cậu không làm cho người ta , nói không chừng cô ấy sẽ đổi ý không cần cậu nữa đấy.”
“Đừng so sánh cô ấy với với những người phụ nữ của cậu trước kia.”
Cả người Hoắc Anh Tuấn cứng đờ đứng đó, nghiến răng nghiến lợi.
“Được thôi, dù sao tôi đưa cho cậu, cậu dùng hay không thì tùy.” Quý Tử Uyên nhún vai: “Đi thôi, đi thăm Dung Đức một chút, cậu ta quá đáng thương, hai ngày nay không có ai đến thăm cậu ta cả.”
Dù sao cũng từng là anh em, mặc dù đánh qua một trận nhưng Hoắc Anh Tuấn vẫn coi Tống Dung Đức là bạn bè.
Sau khi hai người đến phòng bệnh của Tống Dung Đức, anh đẩy cửa đi vào, Tống Dung Đức đang đau đớn cầm cái bô dưới gầm giường, chẳng qua cũng không có ai giúp anh ta nên mãi không cầm được.
“Y tá đâu?” Quý Tử Uyên đi qua giúp.