“Y tá ra ngoài nghe điện thoại, hơn nữa tuổi cũng lớn rồi, tôi không muốn cô ta giúp tôi.” Tống Dung Đức vừa nói vừa quay đầu, lúc anh ta nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn thì cả người không tự nhiên lắm: “Sao cậu lại đến.”
“Tôi đến xem dáng vẻ mất mặt của cậu.” Hoắc Anh Tuấn độc miệng nói: “Nhạc Hạ Thu đâu, sao cô ta không đến chăm sóc cho cậu, cô ta là người hiền lành đáng yêu nên sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc người bị thương như cậu đâu.”
Khuôn mặt Tống Dung Đức trắng bệch: “Hoắc Anh Tuấn, cậu đủ rồi đấy, bây giờ cậu đến cười nhạo đúng không hả.”
“Đúng thế.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu.
Tống Dung Đức tức muốn chết: “Cậu cút đi, chúng ta cắt đứt quan hệ.”
Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nói: “Không phải chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi sao, bởi vì Nhạc Hạ Thu.”
Anh nói chuyện làm cho Tống Dung Đức càng khó chịu hơn.
Vì người phụ nữ như Nhạc Hạ Thu mà anh ta mất đi người thân, con của mình và anh em.
Mẹ nó, Hoắc Anh Tuấn đến đây để đổ dầu vào lửa mà.
“Được rồi, cậu đừng đả kích cậu ta nữa, trong lòng của cậu ta sẽ không chịu nổi đâu.”
Quý Tử Uyên nhìn thấy Tống Dung Đức uể oải suy sụp, chán nản thì khuyên can: “Hơn nữa không phải cậu cũng bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt hơn mười năm sao, may là Dung Đức không tiêu tiền cho Nhạc Hạ Thu.”
“. . .”
Hoắc Anh Tuấn lạnh lẽo nhìn qua, rốt cuộc anh ấy giúp mình hay là đứng về phía Tống Dung Đức.
Quý Tử Uyên cười nhún vai.
Tống Dung Đức ngẩng đầu lên cảm động nói: “Tử Uyên, tôi cũng được an ủi, tôi chỉ bị lừa tình cảm nhưng tiền của tôi vẫn còn, mấy ngày nay tôi vẫn không nghĩ ra, cảm thấy sống sót cũng không có nghĩa gì, hiện tại tôi đột nhiên cảm thấy mình may mắn hơn một số người, tôi thấy thỏa mãn rồi.”
“Cậu nghĩ được như vậy thì tốt.” Quý Tử Uyên thở dài: “Tôi nghĩ lại thì thấy ba người chúng ta giống như đồ ngốc, bị Nhạc Hạ Thu xoay vòng vòng.”
“Đúng vậy.” Tống Dung Đức đắng chát: “Đối với cô ta mà nói thì chẳng qua tôi chỉ là lốp xe dự phòng, các cậu nói xem có phải tôi. . . Rất vô dụng đúng không, tôi cảm giác Nhạc Hạ Thu xem thường mình.”
“Cô ta có gì tốt mà xem thường cậu chứ.” Hoắc Anh Tuấn cười lạnh: “Người phụ nữ như cô ta tham hư vinh, thích quyền quý, cậu cho rằng trước kia cô ta thích tôi bao nhiêu, mà. . . Cậu thấy Nhạc Hạ Thu bây giờ chỉ là một góc của núi băng thôi.”
“Cậu có ý gì?” Tống Dung Đức có chút mờ mịt.
Hoắc Anh Tuấn liếc anh ta một cái: “Tuyết Nhu nói với tôi trước đó cô ấy sớm phái người theo dõi Lỗ Triết Hạn, sau đó cô ấy tận mắt nhìn thấy sát thủ vịnh Nia giết chết Lỗ Triết Hạn, sát thủ vịnh Nia chỉ nghe lời mệnh lệnh của nhà họ Sở và Lương Duy Phong, nhưng bọn họ và Lỗ Triết Hạn vốn không quen biết, cần phải giết chết Lỗ Triết Hạn sao, rất đơn giản người muốn giết chết Lỗ Triết Hạn là Nhạc Hạ Thu, chắc chắn Nhạc Hạ Thu và nhà họ Sở hoặc là Lương Duy Phong có liên quan.”
Tống Dung Đức ngây ra như phỗng: “Nhưng. . . nhưng Nhạc Hạ Thu nói Lỗ Triết Hạn uy hiếp cô ta, cái chết của Lỗ Triết Hạn không hề liên quan đến cô ta. . . .”
“Cậu còn tin lời cô ta nói à?” Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ mỉa mai.