Tống Dung Đức không nhịn được lắp bắp nói: “Không biết còn tưởng rằng Tử Uyên bị tổn thương tình cảm, còn tổn thương nặng hơn tôi nữa.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Quý Tử Uyên xì một tiếng: “Tôi sẽ không có người yêu, cũng chưa từng yêu bất cứ người nào.”
“Thật sao.” Hoắc Anh Tuấn cong môi, như có điều suy nghĩ nói: “Yêu một người là một bản năng, không có ai tự dưng mất đi bản năng này.”
Tống Dung Đức kinh ngạc: “Tử Uyên, cậu từng chịu tổn thương sao?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Quý Tử Uyên lạnh nhạt nhìn bọn họ một chút: “Tôi nói chuyện với hai người cũng nhiều rồi, tôi còn phải đi làm.”
“Tôi cũng phải đi đón Tuyết Nhu.” Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ, vẻ mặt cưng chiều nói: “Nếu cô ấy chờ lâu thì nói không chừng lại nổi giận với tôi.”
Tống Dung Đức buồn rầu: “Cậu không phát thức ăn cho chó thì không thoải mái đúng không.”
“Cậu nhớ kỹ lời tôi nói, sau này khách sáo với chị dâu cậu một chút.”
Hoắc Anh Tuấn cười cười rồi quay người đi.
Tống Dung Đức khóc không ra nước mắt, anh ta là bệnh nhân, bệnh nhân còn bị người ta cảnh cáo, thật là quá đáng.
. . .
Hoắc Anh Tuấn lái xe rất nhanh đến tập đoàn Hồng Nhân.
Nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn chờ ở dưới lầu công ty một lát.
Lúc cô lên xe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, tâm trạng không tốt: “Hoắc Anh Tuấn, anh để em chờ năm phút đồng hồ.”
Cô cũng không phải là người không thể chờ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tái hợp, Hoắc Anh Tuấn lại để cô chờ đợi, điều này làm cho cô cảm giác không được quý trọng sau khi đồng ý qua lại với anh.
“Tuyết Nhu, em đừng tức giận, là lỗi của anh.” Hoắc Anh Tuấn tranh thủ xin lỗi: “Anh vừa đến bệnh viện Quý Thị, em cũng biết con đường đó thường kẹt xe.”
“Anh đến bệnh viện làm gì?” Sắc mặt Khương Tuyết Nhu dịu đi một chút.
Hoắc Anh Tuấn không tự nhiên sờ mũi: “Anh. . . Đến nam khoa chứ sao.”
“. . .”
Khương Tuyết Nhu im lặng, ngày đầu tiên tái hợp anh đã chạy đến nam khoa, không cần nói cũng biết suy nghĩ của anh.
“Cho nên. . . Đã khỏe rồi sao?”
“Khụ, bác sĩ nói. . . Cần thêm một thời gian.” Hoắc Anh Tuấn buồn bực lo lắng nhìn cô: “Tuyết Nhu, em sẽ không để ý chứ.”
“Em không đói khát như anh đâu.” Khương Tuyết Nhu đen mặt nói.
Hoắc Anh Tuấn lúng túng nhỏ giọng nói: “Anh nghe người ta nói phụ nữ sinh con xong sẽ như sói như hổ. . . .”
“Ai nói.” Mặt Khương Tuyết Nhu đỏ tới mang tai.