“Một mình ông ấy cũng rất cô đơn, có phải ông ấy vẫn chưa quên được mẹ anh đúng không, hai người bọn họ đang độc thân. . . .”
“Quên đi, cha anh oán hận mẹ anh.” Hoắc Anh Tuấn thở dài: “Hiểu lầm của bọn họ không giống như chúng ta, còn liên quan đến cái chết của bà ngoại anh, Sở Minh Khôi hại chết bà ngoại, nếu lúc đó mẹ anh và Sở Minh Khôi không dây dưa với nhau thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.”
Khương Tuyết Nhu có chút giật mình: “Không ngờ. . . .”
“Ừm, mẹ anh đã sớm biết cha trở về, nhưng bà ấy không hề đến gặp, không phải bà ấy không quên được mà là không còn mặt mũi nào.” Hoắc Anh Tuấn nói: “Mẹ anh đã làm sai rất nhiều chuyện.”
Khương Tuyết Nhu thở dài.
Sai lầm của Hoắc Nhã Lam không hợp với lẽ thường.
Trước khi kết hôn, bà ta nên giữ khoảng cách với Sở Minh Khôi, nếu không thì Lục Minh Anh sẽ không hiểu lầm.
Bởi vì vợ chồng càng quan tâm nhau thì niềm tin sẽ càng mỏng manh.
Giống như cô và Hoắc Anh Tuấn trước kia.
Chẳng qua hôn nhân của Hoắc Nhã Lam và Lục Minh Anh khác biệt, Hoắc Anh Tuấn không ngủ với Nhạc Hạ Thu, cũng chưa từng có con, đừng nói đến kết hôn, nếu không thì cô sẽ không cho anh một cơ hội tái hợp.
“Mẹ anh biết Hoắc Phong Lang là con của chú Lục không?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu: “Không nói, anh sợ bà ấy không chịu nổi chuyện này.”
So với việc bà ta gả cho kẻ cặn bã Sở Minh Khôi thì nếu bà ta biết đứa bé đó không phải là con của Sở Minh Khôi, Hoắc Nhã Lam sẽ sụp đổ.
“Cũng đúng, Hoắc Phong Lang đã không còn, nếu bà ấy biết những chuyện này. . . Có thể sẽ không chịu nổi.” Khương Tuyết Nhu cũng là phụ nữ nên hiểu được: “Nếu đổi lại là em thì sẽ có suy nghĩ cùng chết với Sở Minh Khôi, bà ấy trả giá vì Sở Minh Khôi nhiều như vậy, kết quả trở thành một trò cười.”
“Cho nên chuyện này phải giữ bí mật.” Hoắc Anh Tuấn dịu dàng nắm tay cô: “Tuyết Nhu, anh cảm thấy mình may mắn hơn mẹ nhiều, cha anh nói không sai, em thông minh nên ngăn cản anh kết hôn, nếu không thì đến lúc anh năm sáu mươi tuổi lại phát hiện ra sự thật, anh cũng sẽ sụp đổ.”
“Anh đừng hiểu lầm, em không phải ngăn cản anh, lúc đầu em chỉ không muốn Nhạc Hạ Thu đạt được mục đích.” Khương Tuyết Nhu ghét bỏ anh nói: “Em muốn nhìn xem dáng vẻ anh bị cắm sừng sẽ đẹp như thế nào.”
“Đồ xấu xa. . . .”
Hoắc Anh Tuấn chán nản nhéo tay cô, khuôn mặt mang theo sự cô đơn: “Lúc ấy em không ghen chút nào sao.”
“Không hề.” Khương Tuyết Nhu trả lời không chút do dự: “Anh đối xử với em như vậy, anh còn muốn em ghen à, anh chưa tỉnh ngủ hay là anh đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình thế, hoặc là muốn chúng ta tính toán nợ cũ?”
Hoắc Anh Tuấn nghe câu cuối thì hoảng sợ: “Bé cưng, em đừng lôi chuyện cũ ra nói nữa, anh sai rồi, anh không biết tốt xấu, em có thể cho anh thêm một cơ hội đã rất khoan dung với anh rồi, anh không nên không biết tốt xấu.”
Khương Tuyết Nhu không tức giận, nhưng cô cố ý hừ lạnh một tiếng.
“Tuyết Nhu, chúng ta nên quý trọng hiện tại.” Hoắc Anh Tuấn vuốt ve tay của cô.
“Ừm, đúng vậy.” Khương Tuyết Nhu đồng tình gật đầu: “Ít nhất bọn nhỏ còn bình an ở bên cạnh em chính là hạnh phúc lớn nhất.”
Hoắc Anh Tuấn yếu ớt hỏi: “Trong mắt em chỉ có bọn nhỏ thôi sao, vậy anh ơ đâu?”