“Vậy cô muốn như thế nào.” Đỗ Tuyên đau đầu: “Cậu Quý cũng có ý tốt thôi.”
“Ý tốt?” Nguyễn Nhan không tin: “Tôi sẽ không đi, tôi không quay phim của đạo diễn Khâu nữa.”
“Nguyễn Nhan, cô đúng là không biết tốt xấu.” Đỗ Tuyên cũng tức giận: “Nếu cô từ chối thì sẽ chọc giận cậu Quý, anh ấy phong sát cô chỉ dùng một câu nói thôi.”
“. . .”
Đỗ Tuyên thuyết phục: “Cô cứ quay cho tốt, tôi sẽ cố gắng lấy giải thưởng diễn viên phụ cho cô, hiện tại bên ngoài chú ý nhất là diễn xuất của diễn viên, nếu cô không thích Thang Nhược Lan, đến lúc đó có thể dùng diễn xuất đè bẹp cô ta.”
Nguyễn Nhan chỉ có thể nói: “Được.”
Quay thì quay.
Chẳng qua chỉ là một bộ phim mà thôi, phần diễn của nữ phụ cũng chỉ có một tháng.
. . .
Cô rời khỏi công ty truyền hình Phàm Ngu.
Cô ấy cắt đuôi bọn chó săn, đổi qua một chiếc xe khác rồi đi bốn mươi cây số đến một nông trại.
Cô ấy xuống xe đi vào.
Một chàng trai đen thui đi tới: “Cô Nguyễn. . . .”
“Anh ta đâu?” Nguyễn Nhan hỏi.
“Anh ấy vẫn ở trong hầm.”
Nguyễn Nhan cầm đèn pin, đeo mặt nạ lên đi xuống hầm.
Bên trong giam giữ một người đàn ông mặc đồ rách rưới, quần áo trên người đã bẩn đến không nhìn rõ màu sắc, trên người đầy vết thương, cả người co rúm lại nơm nớp lo sợ.
Người này là Nhạc Trạch Đàm, khi anh ta nhìn thấy người đeo mặt nạ trắng xuất hiện thì cả người giống như phát điên: “Cầu xin cô thả tôi ra ngoài đi.”
Anh ta “Bịch” quỳ xuống đất: “Chị ơi, không phải là chị, bà cô ơi, bỏ qua cho tôi đi, tôi quỳ lạy cô đấy.”
Anh ta sắp phát điên lên, anh ta đã ở đây một tháng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!