Nội dung các chương từ 1537 đã được điều chỉnh. Cảm ơn các bạn đã báo lỗi cho ad!
—-
“Phụt.”
Khương Tuyết Nhu đang uống nước phải phun ra, Hoắc Anh Tuấn làm cho cô buồn cười muốn chết.
Anh nói mười nghìn năm nữa chứ, cũng không biết học ở đâu.
“Em cười cái gì, anh đang nói nghiêm túc.” Hoắc Anh Tuấn cắn răng, cảm thấy mất mặt.
Khương Tuyết Nhu cười đủ rồi thì cong môi nói: “Vậy em hỏi anh lần đầu tiên anh gặp em thì có cảm giác này à.”
“Nhạc Hạ Thu xáo trộn ký ức của anh, nhưng nếu anh nhớ rõ thì nhất định sẽ có cảm giác này.” Hoắc Anh Tuấn mặt dày nói.
“Quên đi, lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì nghĩ em là người bệnh tâm thần, có điều lần đầu tiên em nhìn thấy anh thì đã xem anh là con mồi rồi.”
Khương Tuyết Nhu nói xong thì đến gần anh, có lẽ cô uống rượu nên đầu óc cô nóng lên, cắn nhẹ lên vành tai của anh.
Trong đầu Hoắc Anh Tuấn lập tức ong ong lên.
Anh dùng sức ôm Khương Tuyết Nhu vào lòng.
“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì vậy, buông tay ra.” Khương Tuyết Nhu giãy giụa, dù sao chỗ này cũng ở bên ngoài, lỡ nhân viên đi vào thì sao.
“Em nói anh làm gì à, em chọc anh thì phải chịu trách nhiệm.” Hoắc Anh Tuấn cười cười, cúi đầu hôn lên miệng cô.
Khương Tuyết Nhu dựa vào lòng anh, chỉ cảm thấy rất dễ chịu.
Cũng không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh vẫn thích hai chúng ta ăn cơm chung, nhiều người lại quá ồn ào.”
“Ừm. . . .”
…
Đường lớn bên bờ biển.
Lâm Minh Kiều không lái xe, cô ấy ngồi xe của Khương Tuyết Nhu đến đây, mặc dù chỗ này có nhiều xe, nhưng đa số là xe riêng.
Cô ấy lấy điện thoại ra định gọi xe.
Cô ấy không biết một nhà hàng tư nhân bên cạnh có một chàng trai bước ra ngồi vào trong xe, Giang Bồi Viễn định lái xe rời đi thì nhìn thấy mối tình đầu thời niên thiếu.
Dưới ánh trăng sáng, Lâm Minh Kiều mặc váy jean màu lam, mái tóc được uốn lượn sóng, dáng người trước lồi sau lõm, khuôn mặt xinh đẹp cúi thấp nhìn điện thoại, nhưng chỉ nhìn sườn mặt của cô ấy cũng có thể thấy được mê người thế nào.
Hô hấp của Giang Bồi Viễn dừng lại.
Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy cô ấy là mấy tháng trước ở sân bay, khi đó cô ấy ôm hai đứa bé, sau đó chuyện của Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn tái hợp truyền ra ngoài thì anh ta mới biết được đó là con của Khương Tuyết Nhu và Hoắc Anh Tuấn.
Sau đó anh ta biết được cô ấy là nhà điều chế giỏi nhất và trẻ nhất thế giới, một công thức điều chế có giá hơn mấy trăm tỷ.
Sau đó anh ta lại biết cô ấy và Tống Dung Đức tình một đêm rồi đính hôn, không lâu sau Tống Dung Đức lại vứt bỏ cô ấy rồi ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu.
Khi đó, anh ta đang nghĩ xem có nên gọi cho cô, an ủi cô hay không, nhưng Tống Nguyên nhanh chóng nhận cô là con nuôi.
Bây giờ cô ấy là con gái của tổng thống tương lai, bây giờ thân phận cô ấy ở trên trời, khác biệt một trời một vực với anh ta.
Chẳng qua khi anh ta nhìn thấy Lâm Minh Kiều thì không nhịn được lái xe qua đó.
Lâm Minh Kiều không ngờ xe đón mình lại đến nhanh như thế, cô ấy mở cửa xe ngồi vào ghế sau: “Làm phiền anh chạy đến khu nhà Tân Giang, cảm ơn.”
Giang Bồi Viễn nắm chặt tay lái, anh ta mới đến đây, không hiểu rõ đường xá lắm, chỉ có thể mở phần mềm chỉ đường đi thì phát hiện khu nhà Tân Giang cách đây không xa, khoảng năm sáu kilomet.
Sau khi anh ta chọn đường đi thì lái xe đến đó.
Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, lặng lẽ quan sát cô gái ngồi phía sau
Hình như cô ấy không nhận ra anh ta, ba năm rồi anh ta chưa từng ở gần cô ấy trong một không gian như vậy.
Mùi hương trên người cô vẫn giống như trước đây, anh ta không nhịn được nghĩ nếu như năm đó Tân Giai Linh không bị thương, anh ta gặp mặt cha mẹ Lâm Minh Kiều, có lẽ bọn họ đã sớm kết hôn, thậm chí cũng có con rồi.
Nhưng số phận lại vẽ ra một con đường khác, mọi chuyện đi theo hướng không thể biết trước được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!