Sự chán ghét của cô đối với Quý Tử Uyên vào lúc này đã lên đến cực điểm.
“Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không có hứng thú làm phiền đàn ông sắp kết hôn.” Nguyễn Nhan trực tiếp nhìn anh ấy.
Quý Tử Uyên nhướng mày, biết cô đã hiểu lầm.
Xem như cô hiểu lầm, anh đưa ra lời đề nghị như vậy, đối với tất cả phụ nữ trong làng giải trí sẽ rất phấn khích nhưng cô đã từ chối nó.
Cô vẫn còn tình cảm, lưu luyến không quên Bùi Mạc Thần đó sao?
Không thể hiểu được, có một sự tức giận mạnh mẽ.( e xin phép cười nhếch mép nhẹ một cái😏)
“Nguyễn Nhan, cô giả vờ trong sạch gì chứ.” Quý Tử Uyên cười lạnh nói: Có ai không biết lúc đó Bùi Mạc Thần đã chơi qua cô chứ.”
Lúc Quý Tử Uyên nói ra thì cũng kinh ngạc một chút.
Anh biết mình miệng độc.
Nhưng không biết mình có thể độc miệng như vậy.
Anh đến đây không phải muốn sỉ nhục cô, nhưng anh nhìn dáng vẻ này của cô thì. . . Thật sự mất khống chế.
Đôi mắt Nguyễn Nhan trợn to.
Có lẽ cô không ngờ Quý Tử Uyên nói ra những lời này.
Bầu không khí yên tĩnh lại, Quý Tử Uyên nghĩ cô sẽ nổi giận, cô lại hất cằm lên, lông mày cong cong: “Thế nào, anh thấy tôi từ chối anh, không bị anh chơi, vì thế trong lòng anh không thoải mái sao?”
Quý Tử Uyên trầm mặt xuống, đứng thẳng người lên, từng bước đi tới gần cô: “Nguyễn Nhan, cô đang khiêu khích tôi đó à.”
“Tôi không biết khiêu khích là thế nào, tôi không đến mức ra vẻ tủi thân muốn khóc ở trước mặt anh, không phải tôi bị người ta chơi mà là yêu sai một tên cặn bã.” Nguyễn Nhan thản nhiên nhún vai: “Cho dù như thế thì cậu Quý cũng sẽ không mềm lòng, còn cho rằng tôi ra vẻ, kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.”
Cô nói thẳng làm cho người ta kinh ngạc.
Quý Tử Uyên kinh ngạc hai giây, một lát sau đáy mắt lóe lên tia sáng, giọng điệu mập mờ: “Cô nói không sai, Nguyễn Nhan, cô hiểu rất rõ tôi, nhưng chúng ta quen biết chưa được bao lâu.”
“Tôi và anh gặp nhau mấy lần thì tôi đã biết anh là người như vậy, không phải đám nhà giàu các anh đều đầy một bụng xấu xa sao.” Nguyễn Nhan quay người lấy một váy cổ trang màu màu xanh nhạt từ trên giá: “Tôi cũng không muốn cuốn vào, phụ nữ và đàn ông không giống nhau, phụ nữ ngủ nhiều chắc chắn sẽ có tình cảm, mà đàn ông các anh càng ngủ càng chán, không còn cảm giác mới mẻ nữa.”
“Cô thật sự. . . Hiểu rõ đàn ông đấy, cô cảm nhận được từ trên người Bùi Mạc Thần à.” Lông mày Quý Tử Uyên lạnh lẽo.
“Không phải anh biết chuyện của tôi và Bùi Mạc Thần sao.” Nguyễn Nhan nhíu mày: “Tôi mời anh đi ra ngoài trước, tôi phải thay quần áo.”
“Cô rất gấp sao?” Quý Tử Uyên bỗng nhiên đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế: “Vậy cô thay đi.”
Nguyễn Nhan: “. . .”
Tại đây có hình ảnh