Mấy chuyện này bị phát hiện thì người ta chỉ mắng cô, nói cô không biết xấu hổ quyến rũ chồng sắp cưới của người khác.
Nguyễn Nhan không nhịn được thở dài, đời trước cô và Quý Tử Uyên có thù với nhau.
Cô chết đi sống lại, anh vẫn không buông tha cho cô.
Cuối cùng cô không còn cách nào khác, dứt khoát ngồi xuống ghế không nhúc nhích.
“Không phải cô muốn thay đồ sao?” Quý Tử Uyên châm chọc nói.
“Đúng vậy, chẳng qua trong phòng có đàn ông, cậu Quý đói khát như vậy, tôi sợ mình cởi đồ ra thì anh không cho tôi mặc vào.” Nguyễn Nhan lạnh nhạt nói mấy lời mập mờ.
Quý Tử Uyên nhìn cô cười.
Đã lâu rồi anh chưa thấy một người phụ nữ thú vị như thế, đáng tiếc. . . .
“Nguyễn Nhan, sao cô lại đóng cửa.”
Bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng của Nhạc Tình: “Tức chết tôi thôi, vừa rồi tôi đi tìm đám nhà tạo hình, ai cũng nói bận rộn, tôi đi tìm tổ trưởng tổ tạo hình, anh ta nói chúng ta đến muộn, công việc lại nhiều. . . .”
Cửa bỗng nhiên được mở ra.
Nhạc Tình nhìn thấy dáng người ăn mặc gọn gàng thì, trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Cậu. . . Cậu Quý. . . .”
“Ừm.” Quý Tử Uyên khàn khàn trả lời, bước chân ra ngoài.
Nhạc Tình nhìn bóng lưng anh một hồi, sau đó trừng mắt nhìn về phía Nguyễn Nhan.
Nguyễn Nhan đau đầu: “Cô đừng hiểu lầm. . . .”
“Tôi đương nhiên sẽ không hiểu lầm, có thể hiểu lầm gì chứ, bởi vì cô đến trễ nên cậu Quý cảm thấy mất mặt, mắng cô một trận đúng không?” Nhạc Tình tức giận nói: “cô có giải thích với cậu Quý chưa.”
“. . .”
Nguyễn Nhan cúi đầu cười cười, được rồi, Nhạc Tình hiểu rõ cô, không có hiểu lầm nên không cần giải thích.
“Trời ơi, Nguyễn Nhan, ai làm tóc cho cô vậy, thật là xinh đẹp.” Nhạc Tình bỗng nhiên kêu lên: “Quá đẹp.”
“Tôi tự làm.” Nguyễn Nhan nói: “Cô quên rồi à, trước kia tôi không có nhà tạo hình, tôi phải lên mạng học sao.”
“Tôi nhớ rồi, hai năm trôi qua, không ngờ lại quay về ban đầu.” Nhạc Tình thở dài.
. . .
Nguyễn Nhan thay đồ xong đi ra ngoài, cảnh quay đầu tiên đã quay xong.
Đạo diễn Khâu tức giận: “Nguyễn Nhan đâu, vì sao còn chưa tới,
Tại đây có hình ảnh