Đúng vậy, ai quy định Nguyễn Nhan không thể mặc, từ khi anh biết cô thì giống như Nhạc Tiếu Nhi, tính cách của Nhạc Tiếu Nhi cũng ở trong người Nguyễn Nhan.
Dù sao, trong trí nhớ của anh, Nhạc Tiếu Nhi sẽ không mặc đồ màu sáng như thế, cô luôn lạnh lùng, thản nhiên, màu sắc của quần áo cũng như thế.
“Quý Tử Uyên, tôi không quan tâm trước kia anh và nghệ sĩ nữ của Phàm Ngu có quan hệ gì, nhưng tôi nhắc nhở anh sau này anh muốn vào phòng của tôi thì nhớ phải gõ cửa, chứ không phải xông vào khi chưa có sự đồng ý của người khác.”
Nguyễn Nhan không thể nhịn con người này được nữa: “Tôi chỉ ký hợp đồng với Phàm Ngu, tôi không hề bán cả bản thân cho các anh, mong các anh cho tôi một chút riêng tư.”
“Vì sao tôi vào đây, không phải cô biết rõ nhất à.”
Quý Tử Uyên gác chân lên bàn trà, đáy mắt sâu thẳm: “Nguyễn Nhan, cô rất thủ đoạn, cô và đạo diễn Khâu đánh cược trước mặt đoàn phim, cô diễn một vở kịch, đừng nói Thang Nhược Lan, ngay cả ảnh đế cũng bị cô chèn ép. Cô muốn nói cho đạo diễn Khâu biết cô là diễn viên hoàn mỹ, đạo diễn Khâu không nỡ bỏ cô, nhưng ông ta giữ cô lại thì cô sẽ cướp đi ánh sáng của nữ chính Thang Nhược Lan, đạo diễn Khâu không có cách nào khác, chỉ có thể để Thang Nhược Lan rời đi, Thang Nhược Lan cũng không muốn sau khi bộ phim công chiếu sẽ bị cô cướp đi danh tiếng, cho nên cũng chỉ có thể không cam lòng rời đi.”
“Không có cách nào khác, tôi vốn chỉ muốn diễn tốt nữ số hai, ai bảo ngày đầu tiên vợ sắp cưới của anh đã mua chuộc người của đoàn phim gây phiền phức cho tôi chứ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!