Thang Nhược Lan há miệng, Quý Tử Uyên không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng diễn ở trước mặt tôi nữa, chẳng qua cô giở trò phía sau mà thôi, tôi cảnh cáo cô, tôi đồng ý cưới cô chứ không phải để cô dựa vào thân phận của tôi mà tuỳ tiện bắt nạt người khác.”
Sắc mặt Thang Nhược Lan trắng bệch: “Bởi vì người kia là Nguyễn Nhan sao, em nghe nói cô ta bị Bùi Mạc Thần chơi. . . .”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Quý Tử Uyên bóp cổ.
“Thang Nhược Lan, cô có tư cách gì mắng Nguyễn Nhan, nếu không phải cô có tác dụng thì mẹ nó ai cho phép loại tôm tép như cô nhảy nhót ở trước mặt tôi chứ, cút.” Quý Tử Uyên đẩy cô ta ra: “Nếu cô không yên phận thì tôi sẽ không cưới cô nữa, biết chưa.”
Môi Thang Nhược Lan run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh thì sợ hãi.
“Được, Tử Uyên, anh đừng nóng giận, em lập tức rời đi.”
Cô ta lảo đảo đi vào thang máy.
Lúc cô ta đi vào thang máy thì căm hận đến run người.
Cô ta hận không thể giết chết Nguyễn Nhan, nhưng bây giờ cô ta sợ Quý Tử Uyên không cưới mình.
Cô ta yêu người đàn ông này, cho dù anh lạnh lùng vô tình, cô ta cũng yêu anh.
Còn Nguyễn Nhan. . . .
Sau khi cô ta gả cho anh thì xử lý cô cũng không muộn.
Thang Nhược Lan cắn răng, lúc này chuông điện thoại vang lên, một dãy số xa lạ.
Cô ta không muốn nghe lắm, bên trong truyền tới một giọng cười: “Hi, Nhược Lan, lâu rồi không gặp, bây giờ cô rất lợi hại nhỉ, sắp gả cho cậu Quý.”
Thang Nhược Lan ngây người, có chút không thể tin được: “Cô là. . . Khương Kiều Nhân?”
Năm đó, nhà họ Khương xuống dốc, Khương Thái Vũ bị bắt, cô ta chưa gặp lại Khương Kiều Nhân, bây giờ cô ta còn biết số điện thoại riêng của mình.
“Nhược Lan, thật là khó cho cô còn nghe ra được giọng của tôi, tôi cho rằng cô đã sớm quên tôi rồi.” Khương Kiều Nhân cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!