Nguyễn Nhan chống tay lên bếp nở nụ cười, hốc mắt đỏ lên.
Thì ra năm đó Sở Minh Khôi đã hại cô, nhưng cô và Sở Minh Khôi không có thù oán nào.
Một gia đình hoàn hảo bị phá hủy.
Cô không còn tâm trạng ăn sáng, lúc giữa trưa cô mở cửa đi xuống lầu vứt rác.
Cô vừa xuống lầu thì một bóng người bỗng nhiên đi ra từ cầu thang: “Nguyễn Nhan. . . .”
Nguyễn Nhan nhìn thấy người này thì đáy lòng hiện lên sự chán ghét, cô quay người, không muốn vứt rác nữa, nhưng người phía sau nắm lấy tay cô.
“Nguyễn Nhan, ba là ba con.” Nguyễn Chí Quân nắm lấy tay cô.
“Buông tay.” Nguyễn Nhan lạnh lùng quay đầu.
Nguyễn Chí Quân nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô thì rùng mình, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nguyễn Nhan, ba bị bệnh, bây giờ con là người nổi tiếng, kiếm nhiều tiền như thế, cho ba ít tiền chữa bệnh đi.”
“Chữa bệnh?” Nguyễn Nhan cười lạnh: “Ông bệnh gì, hồ sơ bệnh án đâu?”
“Ở. . . Ở nhà, ba quên cầm rồi.” Nguyễn Chí Quân la hét nói: “Ba không cần nhiều, ba tỷ thôi.”
“Bệnh của ông đúng là nghiêm trọng, ba tỷ cũng có thể chữa trị ung thư, chẳng lẽ ông mắc bệnh ung thư à.” Nguyễn Nhan cười tủm tỉm nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!