“Được rồi, đừng nói, tôi cho ông tiền.” Nguyễn Nhan cắt ngang.
“Vậy mày nhanh lên một chút.” Nguyễn Chí Quân cười đắc ý, mỗi lần ông ta dùng chiêu này đều được cả.
“Ông đi theo tôi lên lầu, tôi không mang theo tiền.” Nguyễn Nhan quay người đi lên lầu.
Nguyễn Chí Quân lập tức đi theo.
Hai người không biết, Quý Tử Uyên đút tay vào túi đi tới, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi theo Nguyễn Nhan lên lầu.
Anh híp mắt lại rồi đi theo, nhưng vẫn chậm một bước, Nguyễn Nhan đã đưa người kia đi lên lầu.
. . .
Sau khi hai người vào nhà, Nguyễn Nhan đóng cửa lại, cầm dao gọt trái cây đưa cho Nguyễn Chí Quân: “Ông gọt táo cho tôi, tôi đi lấy thẻ.”
“Được.” Nguyễn Chí Quân không chút suy nghĩ, đừng nói gọt quả táo, ông ta làm gì cũng được, chỉ cần có tiền.
Nguyễn Nhan lên lầu, lấy ra một tấm thẻ trong ví tiền ném cho Nguyễn Chí Quân: “Bên trong có ba tỷ.”
Hai mắt Nguyễn Chí Quân sáng lên, đặt quả táo và dao qua một bên, bỏ thẻ vào túi: “Tao biết mình không phí công nuôi đứa con gái này mà. . . .”
Ông ta còn chưa nói xong thì Nguyễn Nhan đạp vào chân làm cho ông ta ngã xuống đất.
“Mày dám đánh tao à.” Nguyễn Chí Quân tức giận bốc khói muốn ra tay, Nguyễn Nhan đột nhiên cầm chai rượu đập lên đầu ông ta.
Mảnh thủy tin rơi xuống mặt Nguyễn Chí Quân, làm cho ông ta sợ hãi mở to mắt.
Ông ta không dám tin nếu chai rượu đập vào mặt mình. . . .
Nguyễn Chí Quân nuốt nước bọt, ông ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhan thì nhanh chóng điên cuồng: “Mày dám đánh tao. . . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!