“Suy nghĩ nhiều rồi, anh không vui là vì cảm thấy em xem anh vô dụng. Hoắc Anh Tuấn của em không dễ dàng bị kéo xuống như vậy, mặc kệ đằng sau là thần thánh phương nào.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Nếu thật sự có một ngày nào đó anh không thể bảo vệ em và con, em không nói, anh cũng sẽ để em ra đi.”
Khương Tuyết Nhu không nói chuyện, nhưng trong mắt hiện lên vẻ chua xót..
Cô yêu anh và anh cũng yêu cô.
Nhưng cuộc sống hiện thực không giống như chuyện cổ tích, họ vẫn phải gánh chịu những trách nhiệm với con trẻ.
Sau khi đến Tống gia.
Quản gia đưa bọn họ vào trong, vừa ra cửa còn nghe thấy giọng nói của Tống Dung Đức.
“Chú, Lão Hoắc là bạn tốt của cháu, với lại cũng có quan hệ tốt với Tống gia. Dù sao chú cũng phải giúp cậu ấy.”
“Tống nhị gia, Hoắc Thiếu và Khương tiểu thư đến rồi.” Quản gia nhắc nhở.
Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu nhìn vào, chỉ thấy ngoài Tống Nguyên còn có Lâm Minh Kiều và Tống Dung Đức.
Hoắc Anh Tuấn nhìn bọn họ gật đầu ra hiệu, sau đó hướng lên bả vai Tống Dung Đức đấm nhẹ, “Cảm ơn.”
“Bạn tốt?” Tống Dung Đức vui vẻ vuốt mũi.
Hoắc Anh Tuấn không nói gì, chỉ nhìn Tống Nguyên, “Chú Tống, chú cũng biết cháu là ai, Hoắc gia đã đứng trên thương trường mấy trăm năm, luôn ngay thẳng thẳng thắn. Đây là lần đầu tiên có cuộc điều tra lớn như vậy. Cháu chỉ muốn biết họ là ai và muốn làm gì.”
“Hoắc Anh Tuấn, nói thật với cậu.” Tống Nguyên châm một điếu thuốc, “tôi đã liên lạc với Phủ tổng thống, bọn họ đã cảnh cáo tôi không nên xen vào chuyện này, nếu không hậu quả tôi không thể gánh nổi.”
Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Tống Dung Đức tức giận đứng dậy, “Bọn họ định tiêu diệt Hoắc Thị?”
“Đại khái là như vậy.” Tống Nguyên gật gật đầu, bất lực nói: “Vậy nên nếu anh nhờ tôi giúp, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn nặng nề, “Chú sẽ làm tổng thống vào tháng sau. Nếu như cháu không kéo dài đến lúc đó thì sao?”
“Hoắc Anh Tuấn, tôi nghi ngờ không phải Phủ tổng thống bên kia nhắm vào anh mà bọn họ có thể là muốn chào hỏi anh, thế lực đó đến Phủ tổng thống bên kia cũng không dám đắc tội. Tôi nghĩ việc cấp bách là anh phải tự tìm hiểu xem mình đã đắc tội ai, mới có thể tìm ra giải pháp thích hợp?” Tống Nguyên nhắc nhở.
“Cháu hiểu rồi.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu.
Tống Dung Đức sững sờ, “Không thể nào, Lão Hoắc còn có thêm kẻ thù, không chỉ có Sở Minh Khôi, Lương Duy Phong lại có thêm người thứ ba này. Làm sao có thể đắc tội mà ngay cả người quyền lực nhất Nguyệt Hàn cũng không dám đắc tội người đó.”
“Anh không hiểu, người cao còn có người cao hơn, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác.” Tống Nguyên nói đầy ẩn ý.
Tống Nguyên ra khỏi nhà.
Hoắc Anh Tuấn và Tống Dung Đức sánh đôi đi phía trước.
Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều đi phía sau.
“Tuyết Nhu, đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách.” Lâm Minh Kiều thật sự không biết nên an ủi như thế nào, nhưng vẫn là nên nói gì đó.
“Còn có một cách, Minh Kiều, tớ cần cậu giúp.” Khương Tuyết Nhu đột nhiên nói, “Đây có thể là cách duy nhất để tìm ra manh mối của thế lực đứng đằng sau.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!