Sau khi siêu âm xong, đi ra ngoài cả người Tống Dung Đức đều mừng rỡ, “Đây là con gái của tôi sao, trông con bé thật dễ thương.”
Lâm Minh Kiều kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết đó là con gái, anh hỏi Quý Tử Uyên sao?”
Tống Dung Đức sửng sốt, “Tử Uyên không có nói, tôi nghĩ đó là con gái bởi vì khuôn mặt đứa bé có nét thanh tú.”
Lâm Minh Kiều giật giật khóe miệng, “Tôi còn không biết là anh có thể xác định giới tính.”
Sau khi Tống Dung Đức lúng túng sờ sờ mũi, cố ý chụp một tấm ảnh siêu âm màu, “Tiểu tử thối, ai bảo con một mực che khuôn mặt nhỏ nhắn, còn bắt mẹ con leo lên leo xuống cầu thang nửa ngày trời, sau khi ra đời phải biết hiếu thuận với mẹ con.”
Lâm Minh Kiều sau khi nghe xong nhìn anh với ánh mắt phức tạp, không ngờ anh ta quan tâm tới cô đến như vậy.
Vốn dĩ tâm trạng cô đang rất chán nản, nhưng khi nghe những gì anh ta nói, cả người đột nhiên hiểu rõ mọi thứ nhiều hơn.
Tống Dung Đức đột nhiên tiến lại gần cô, nghiêm túc nói: “Minh Kiều, trước đây tôi cho rằng khám thai rất dễ dàng, hôm nay lại nhìn thấy cô bị lấy máu, lại leo lên leo xuống cầu thang, tôi thật sự cảm thấy trước đây mình sống quá vô tâm, tôi không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Tôi sẽ không như thế này nữa, tôi sẽ đối xử tốt với cô và đứa bé, mỗi lần đi khám thai tôi sẽ đi cùng cô, nếu cô thấy không khỏe có thể nói với tôi.”
Lâm Minh Kiều sững sờ, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú đào hoa của anh rất gần, đôi môi của người đàn ông vẫn rất thanh tú, môi đỏ răng trắng, giống như một cậu thanh niên.
Lần trước cô đọc tạp chí giải trí, hình như dáng môi của anh thích hợp để hôn hơn, rất gợi cảm.
Đột nhiên, tim cô đập thình thịch.
Trong lòng cô cũng không ngừng trách chính bản thân mình.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy.
Không thể cứ nhìn trai đẹp là lại mềm lòng?
Cô không thể mềm lòng trước một vài lời nói chỉ vì anh ta đẹp trai.
“Minh Kiều….” Tống Dung Đức đột nhiên gọi cô một tiếng và tiến lại gần cô.
“Anh làm sao vậy?” Lâm Minh Kiều bị anh làm cho khó chịu nên đỏ mặt.
Cô không nhịn được mà chạm vào khuôn mặt của mình, nó đang rất nóng.
“Em hình như… tăng cân.” Tống Dung Đức đột ngột nói, “Hai má phồng lên.” Thật đáng yêu, anh ngượng ngùng không nói câu sau.
Lâm Minh Kiều: “…”
Cô điên thật rồi, không thể vì lời nói của Tống Dung Đức mà khiến cô đỏ mặt và làm cho tim đập nhanh hơn.
Người đàn ông này là đúng là một ngày không bị đánh liền ngứa ngáy.
“Ừ, tôi béo, tôi vì mang thai đứa con của anh mà tăng mười cân.” Lâm Minh Kiều đạp vào chân Tống Dung Đức, sau khi anh hét lên đau đớn, cô tức giận bước đi.
Sau khi trở về biệt thự, Lâm Minh Kiều tức giận gọi điện thoại cho Khương Tuyết Nhu để trút giận, “Tống Dung Đức, đầu heo kia, còn mặt mũi nói tớ có năng khiếu độc thân, tớ nghĩ anh ta cũng vậy thôi, nếu không bị Nhạc Hạ Thu cản trở thì anh ta cũng đừng nghĩ tới sẽ tìm được bạn gái.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!