“Tôi không có ý kiến,” Tống Dung Đức vô thức thu chân lại, sợ mình lại bị giẫm lên.
Lâm Minh Kiều hài lòng gật đầu, tâm trạng thoải mái mà uống hai bát canh.
Đêm tiếp theo.
Khách sạn Quốc tế Kim Diệp.
Một bữa tiệc nhẹ nhàng nhưng nổi bật đang được tổ chức trong một phòng tiệc trang trọng ở tầng trên cùng.
Hàng xe sang trọng đậu trong bãi đậu xe của khách sạn tối nay.
Mặc dù đêm nay là yến tiệc do tập đoàn Tống thị tổ chức, những người tinh mắt đều biết phía sau Tống thị là Tống Nguyên, người bình thường không thể tham gia yến tiệc này.
Vì Lâm Minh Kiều mang thai nên Tống gia không cho cô tham gia chiêu đãi khách khứa mà để Tống Dung Đức đi cùng, 7 giờ 30 phút hai người đến sảnh tiệc.
Không bao lâu, Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu cũng tới.
Hoắc Anh Tuấn mặc bộ đồ được thiết kế riêng màu đen xám, bên trong là áo sơ mi, quần tây và chiếc áo ghi lê cùng màu, một tay đút túi, tay kia nắm lấy cánh tay Khương Tuyết Nhu. Khương Tuyết Nhu thì ngược lại, khác với phong cách điệu đà trước đây, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám phong lan con bướm, bên trên hoa lan là hình con bướm được khâu rất tỉ mỉ, lung linh, màu sắc thực khá đơn giản, nhưng lại kết hợp với dáng người, dáng điệu uyển chuyển trông rất xinh đẹp.
Cô và Hoắc Anh Tuấn đi đến, thu hút được ánh nhìn của mọi người.
Lâm Minh Kiều không khỏi nhìn thân hình cao lớn thẳng tắp của Hoắc Anh Tuấn, sau đó lại nhìn Tống Dung Đức trong bộ âu phục màu xanh lá cây dịu dàng bên cạnh, sau đó phát ra một tiếng “Xuỳ”
“Cái gì là cái gì.” Tống Dung Đức cảm thấy bị sỉ nhục, “Nhan sắc của tôi kém hơn Lão Hoắc sao.”
“Không kém hơn,” Lâm Minh Kiều chân thành nói, “Hoắc Anh Tuấn thoạt nhìn là chủ tịch đẹp trai, quyết đoán giống như trong tiểu thuyết, anh giống như cái tiểu thiếu niên, thường thì chỉ biết chăm chút vẻ bề ngoài.”
Tống Dung Đức: “…”
Anh cảm thấy tức giận lại thấy Hoắc Anh Tuấn đến gần một cách lạnh lùng và ngạo mạn, anh càng nhìn càng thấy không vừa mắt.
Hoắc Anh Tuấn tiến lại gần, thấy anh ta đang nhìn mình với vẻ căm hận như vậy, “Tôi đã đắc tội anh rồi sao?”
Tống Dung Đức chán ghét liếc mắt nhìn anh “Tôi nói anh là lúc nào cũng mặc đồ tối như vậy, rất đơn điệu, rất nhàm chán, được không.”
Hoắc Anh Tuấn cũng không tức giận, chỉ là lạnh lùng nhìn anh, chế giễu nói lại: “Muốn để cho anh có hứng thú với tôi, thật là phiền phức, dù sao thì tôi cũng không thích đàn ông.”
Lâm Minh Kiều cười “Phốc”, trên mặt Khương Tuyết Nhu cũng nở nụ cười, “Tống Thiếu, anh không nên tranh luận với anh ta, miệng anh ta luôn luôn có độc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!