Khương Tụng vừa nói xong, điện thoại của Khương Kiều Nhân đột nhiên rung lên.
Cô xem qua, Lương Duy Phong gửi hai tấm ảnh, là của Thương Dục Thiên và Khương Tuyết Nhu, nhưng Thương Dục Thiên và Khương Tuyết Nhu gặp nhau từ bao giờ, có quan hệ tốt như vậy từ khi nào.
Cô lập tức hiểu Lương Duy Phong thực sự muốn nói gì.
“Làm sao vậy?” Khương Tụng đột nhiên thấy cô không có động tĩnh gì, liền quay đầu lại.
“Mẹ, tối nay bạn của con gặp Khương Tuyết Nhu trong bữa tiệc, nhưng sao cô ấy lại ở cùng chú Thương?” Khương Kiều Nhân giả vờ không biết gì, đưa tấm ảnh cho bà xem.
Khương Tụng vừa nhìn liền giật mình.
Thương Dục Thiên luôn là người rất lạnh nhạt, nhưng trong ảnh thì lại rất thân thiết, cởi mở, không biết Khương Tuyết Nhu nói gì mà còn cười đắc ý.
Nói cho cùng, bà đã quen người đầu ấp bên gối mấy chục năm rồi, nên có thể phân biệt được đâu là nụ cười thật đâu là nụ cười giả tạo của Thương Dục Thiên.
Trên thực tế, có quá nhiều phụ nữ trẻ cố tình tiếp cận Thương Dục Thiên trong những năm qua, nhưng bà ấy cũng biết tình cảm của Thương Dục Thiên dành cho bà, nhưng cô gái trong bức ảnh rất giống với bà ấy, không, giống với bà ấy lúc còn trẻ hơn.
Dù có giữ gìn sức khỏe nhưng gương mặt đã già nua, đó là điều tối kỵ của chị em phụ nữ.
Bà sợ chồng mình gặp một cô gái trẻ tuổi hơn giống mình lúc xưa.
Điều này sẽ giúp cho ông ấy dễ dàng tìm được người vợ trẻ thế thân bà.
Khương Tụng khuôn mặt xinh đẹp lập tức lóe lên một tia cứng ngắc.
Ngay lúc đó, một sự hoảng sợ và cáu kỉnh chưa từng có trong lòng dâng lên, nhưng bà đã cố gắng kiềm chế nó một cách tuyệt vọng.
Khương Kiều Nhân liếc mắt nhìn Khương Tụng nói: ” Con phải gửi tin nhắn cho bạn con, anh ta đánh chết Khương Tuyết Nhu không vấn đề gì nhưng nếu chú Thương phát hiện thì sẽ phiền phức.”
Nói xong, cô giả bộ nghiêm túc mà nhắn lại trước mặt Khương Tụng, sau khi gửi xong, cô mỉa mai nói: “Mẹ, mẹ đừng nói với chú Thương chuyện này, con sợ chú ấy sẽ làm phiền bạn con. Mẹ nên nhắc nhở chú Thương là Khương Tuyết Nhu này rất gian xảo, con sợ chú Thương sau khi nhìn thấy cô ấy rất giống mẹ lúc xưa thì lại mềm lòng.”
“ Kiều Nhân.” Khương Tụng đột ngột đứng lên, “Mẹ sẽ không nói chuyện này, về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Thôi, vậy mẹ đi ngủ sớm đi.” Khương Kiều Nhân cầm ly sữa đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, Khương Tụng nhấc điện thoại muốn gọi cho Thương Dục Thiên, nhưng sau khi tìm được số của ông, không hiểu sao trong người bà trào lên cơn tức giận, bà trực tiếp ném điện thoại xuống đất.
Mãi đến mười giờ rưỡi tối, Thương Dục Thiên mới rón rén trở về phòng ngủ.
Khương Tụng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Thương Dục Thiên sửng sốt, vội vàng cười ôm lấy bà, “Vợ, làm phiền em rồi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!