Khương Kiều Nhân nhân cơ hội nói: “Mẹ, gần đây mẹ và chú Thương có vẻ như đang bất hòa. Ông ấy ngủ ở phòng làm việc, con nghĩ vợ chồng mà ngủ riêng quá lâu cũng không hay lắm, tình cảm dễ phai nhạt, con cũng có đọc nhiều nhiều sách nói về điều này, mẹ cũng nên lưu ý một chút.”
“Được rồi, chuyện của mẹ và chú Thương con không cần quan tâm.” Khương Tụng lơ đãng hỏi, “Con sáng nay đi Hoắc thị, tình hình sao rồi?”
“Con muốn đến phòng thí nghiệm và nhà máy sản xuất của Hoắc Thị, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại để người của Thanh Long ngăn cản không cho vào. Con tức muốn chết.” Khương Kiều Nhân tỏ vẻ phiền muộn không dám động vào, hôm qua cái mặt này cũng bị Khương Tuyết Nhu đánh.”
Khương Tụng nhìn thấy mặt mày đầy vết bầm tím, đáy lòng lóe lên cơn lửa giận, con gái của bà thật sự bị ức hiếp như thế này sao, “Vậy con dẫn thêm mấy người đi qua đó, nếu như gặp được Khương Tuyết Nhu, thì cứ việc tát lên mặt cô ấy.”
“Mẹ, cám ơn mẹ. Chưa có ai đối xử tốt với con như mẹ.” Khương Kiều Nhân lộ ra vẻ xúc động. “Con vừa nghe người ta nói chiều nay Khương Tuyết Nhu không đến công ty, còn Hoắc Anh Tuấn thì tỏ vẻ bình thản không sợ gì, không biết lại có chiêu trò gì nữa.”
“Có mẹ ở đây, con còn lo lắng gì nữa, cứ như vậy mà làm.”
Khương Tụng vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi.
“Cảm ơn mẹ.” Sau khi Khương Kiều Nhân rời đi, khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tụng chìm xuống.
Khương Tuyết Nhu không đến công ty, Thương Dục Thiên cũng trùng hợp đi ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn nhìn cũng có vẻ tự tin, không lo lắng gì.
Chẳng lẽ Thương Dục Thiên ra ngoài gặp Khương Tuyết Nhu?
Nghi ngờ này dấy lên, Khương Tụng không kiềm chế được nữa.
Bà lập tức gọi vệ sĩ bên cạnh, “Kiểm tra xem Thương Dục Thiên đã đi đâu.”
Trong quán cà phê của một khách sạn năm sao.
Khương Tuyết Nhu ngồi ở chỗ gần bên cửa sổ, đợi hơn mười phút, liền nhìn thấy Thương Dục Thiên và Thương Mỗ cùng nhau đến. Hai cha con đều cao hai mét, cộng thêm vẻ đẹp trai tuấn tú, nhìn có vẻ không giống là cha con mà giống như là anh trai và em trai hơn.
Thương Dục Thiên đúng là được chăm sóc rất tốt, nhìn có vẻ giống như mới ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, vóc dáng trưởng thành cùng với khí chất có lẽ những người mẫu nam hàng đầu ở nước ngoài cũng không sánh bằng.
“Thương tiên sinh, Thương Mỗ.” Khương Tuyết Nhu lập tức đứng dậy lịch sự chào hỏi.
“Tuyết Nhu, em gọi cha tôi tới đây rốt cuộc là có chuyện gì.” Thương Mỗ thân mật chào hỏi.
“Hai người ngồi trước đi, tôi không biết hai người thích uống gì nên không dám gọi trước.” Khương Tuyết Nhu đưa menu.
“Chỉ là một ly cà phê.” Thương Dục Thiên ngồi vào chỗ, hai cái chân dài chồng lên nhìn rất độc đoán.
“Cha tôi thì không đường,còn tôi thì nhiều đường.” Thương Mỗ cười xua tay “Hai người nói chuyện trước đi, tôi đi vệ sinh, ở nhà ăn nhiều dưa hấu quá.”
Gọi ba ly cà phê xong, Khương Tuyết Nhu không vòng vo nói thẳng: “Lần trước Thương tiên sinh, ông đã hứa với tôi là có thể giúp tôi cứu một mạng người.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!