“Tuyết Nhu, em vẫn là người hiểu anh nhất.” Hoắc Anh Tuấn lắc lắc hai chân, cười như không cười: “Lương Tổng, anh mau đi đi, nếu không thì tôi sợ lời nói của anh làm cho tôi bị chuột rút, tôi lại mất khống chế.”
“Được, nếu tao là mày thì sẽ biết điều một chút, chẳng qua tao thấy mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Đáy mắt Lương Duy Phong lóe lên ý lạnh, quay người rời đi cùng Khương Kiều Nhân.
Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng của anh ta, Lương Duy Phong chịu nhục nhã như vậy còn phải nhịn xuống, thủ đoạn không hề tầm thường, có lẽ người này là một phiền phức lớn đây.
“Tuyết Nhu, hôm nay em đi đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, kéo khẩu trang che mặt cô xuống.
Anh nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sưng phồng lên, thậm chí còn có dấu mấy ngón tay, con ngươi Hoắc Anh Tuấn tràn đầy tàn nhẫn.
“Mẹ em đánh sao?”
Anh không thể tin được mẹ của cô thật sự còn sống.
“. . . Ừ.” Khương Tuyết Nhu không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn khó chịu gật đầu: “Em cũng không ngờ, em vẫn nghĩ mẹ em chết rồi, kết quả lần đầu tiên gặp nhau, bà ta đón hỏi em bằng hai cái tát.”
Trước đó cô có thể khống chế cảm xúc, nhưng anh là người mình yêu, bây giờ hốc mắt của cô không nhịn được đỏ lên.
Hoắc Anh Tuấn đau lòng ôm chặt cô: “Tuyết Nhu, không cần người mẹ như vậy cũng được.”
“Không phải, lúc đầu em cũng nghĩ giống như anh, sau khi em và cha nói chuyện thì em lại cảm thấy chắc chắn Khương Kiều Nhân đã giở trò, vừa rồi em nhìn thấy phản ứng của Khương Kiều Nhân rất kỳ lạ, em không biết cô ta làm gì nhưng không hề sợ hãi.” Khương Tuyết Nhu có chút mờ mịt.
Trước đó cô nghĩ nếu mình gặp lại Khương Tụng thì sẽ giải thích cái chết của bà ngoại cho Khương Tụng biết, còn có những chuyện ác độc của vợ chồng Khương Thái và Khương Kiều Nhân, nhưng thái độ của Khương Kiều Nhân làm cho cô bắt đầu nghi ngờ Khương Tụng sẽ tin lời cô nói sao?
Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ Khương Kiều Nhân giở trò chia rẽ gì, bà ta là mẹ ruột của em lại tin tưởng người khác, không xứng làm mẹ của em.”
Anh không quan tâm thân phận của Khương Tụng, bà ta dám làm tổn thương người phụ nữ của anh thì anh đều chán ghét.
Khương Tuyết Nhu im lặng.
Hoắc Anh Tuấn đã nói ra suy nghĩ của cô.
Đúng vậy, người khác có thể xúi giục Khương Tụng, nhưng Khương Tụng không có năng lực phân biệt đúng sai sao, huống chi bà ta là mẹ ruột của cô, bà ta lại chưa biết đúng sai đã đánh con gái mình, thậm chí còn chán ghét cô như thế.
Sao cô có thể không thất vọng với Khương Tụng chứ.
“Anh Tuấn, có một số chuyện phải biết rõ ràng.” Khương Tuyết Nhu chua xót nói: “Mẹ em luôn giúp đỡ Khương Kiều Nhân chèn ép chúng ta, nếu chúng ta không vạch trần bộ mặt thật của Khương Kiều Nhân thì chúng ta sẽ luôn bị chèn ép, thậm chí Lương Duy Phong và Khương Kiều Nhân còn hợp tác với nhau, em nghe giọng điệu của Lương Duy Phong thì sợ anh ta sẽ ra tay với con chúng ta.”
“Cho nên anh mới muốn em đưa con đi trước.” Hoắc Anh Tuấn không cần nghĩ ngợi nói.
Khương Tuyết Nhu hơi há miệng, cuối cùng cụp mắt xuống, áy náy nói: “Em quên nói cho anh biết một chuyện, Thương Mỗ là em trai cùng mẹ khác cha của em.”
Hoắc Anh Tuấn khẽ giật mình, vừa rồi anh nghĩ Khương Tuyết Nhu sẽ nhắc đến chuyện nhà họ Thương, chẳng qua anh không ngờ lại là Thương Mỗ.