Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu, sợ mình quá tức giận đến tăng xông: “Cậu nghe đây, tôi không biết Khương Kiều Nhân đã nói gì với các cậu, nhưng tôi là con gái ruột của Khương Tụng, tôi là chị ruột của cậu, cậu không tin là có thể xét nghiệm ADN với tôi, hơn nữa chỉ cần nhìn mặt cũng biết tôi giống Khương Tụng.”
“Đôi khi cháu gái giống cô là chuyện bình thường.” Thương Mỗ hừ nói: “Tôi mới không đi làm xét nghiệm ADN với cô, Quý Tử Uyên và Hoắc Anh Tuấn là bạn tốt, cô nói Quý Tử Uyên thay đổi kết quả xét nghiệm là chuyện rất đơn giản.”
“. . .”
Điện thoại bên kia bỗng nhiên im lặng, Thương Mỗ lạnh lùng nói: “Thế nào, tôi vạch trần kế hoạch của cô nên cô chột dạ rồi sao?”
“Không phải, suy nghĩ hão huyền của anh làm cho tôi cạn lời.” Khương Tuyết Nhu cảm giác bất lực: “Nếu như cậu sợ tôi giở trò thì cậu mang theo máu và tóc của tôi đến vịnh Nia làm xét nghiệm, bên kia là địa bàn của cậu, cậu nghĩ tôi còn có thể động tay động chân không.”
“Làm ở vịnh Nia. . . Thì càng không cần thiết.” Thương Yến nhàn nhạt nói: “Tôi đã xét nghiệm ADN cho Khương Kiều Nhân và mẹ tôi ở vịnh Nia, cô ta là con gái ruột của mẹ tôi.”
“Sao có thể?” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.
“Cô cũng nói vịnh Nia là địa bàn của tôi, Khương Kiều Nhân cũng không thể động tay động chân.”
Thương Yến đầy thất vọng: “Khương Tuyết Nhu, tôi thừa nhận tôi có ấn tượng không tệ với cô, nói thật đôi khi tôi cũng rất hi vọng cô là chị gái ruột của tôi, nhưng cô không phải, cô còn luôn dùng chuyện này lừa người khác, có phải cô lừa gạt quá lâu nên bản thân cũng tin là thật đúng không, hôm nay tôi gọi cho cô cũng không có ý gì khác, tôi chỉ giải thích với cô một chút, lúc đầu tôi quen biết cô cũng không biết thân phận của cô, sau này mẹ tôi và Khương Kiều Nhân có làm gì cô thì tôi không thể ngăn cản được.”
Khương Tuyết Nhu suy nghĩ, muốn cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo nói: “Thương Mỗ, cậu không tin tôi thì tôi cũng không có cách nào khác, nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu coi chừng Khương Kiều Nhân, cô ta không đơn giản, có lẽ cô ta nói xấu tôi rất nhiều ở trước mặt các cậu, nhưng cậu có thể đến Thanh Đồng điều tra. . . .”
“Được rồi, tôi đã sớm điều tra ở Thanh Đồng, Khương Kiều Nhân nói là thật.” Thương Mỗ cắt ngang.
“Tôi không biết cậu điều tra thế nào, nhưng cậu lại nghe từ người không liên quan đến nhà họ Khương, cậu hỏi người có địa vị ở Thanh Đồng xem Khương Kiều Nhân là loại người gì, nhất là nhà họ Tần, nhà họ Lục, hai gia tộc này có con cháu qua lại với Khương Kiều Nhân, tôi không thể mua chuộc từng người qua lại với Khương Kiều Nhân đúng không.”
Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: “Tôi cũng không định thọc gậy bánh xe, Khương Kiều Nhân rất gian xảo, cô ta am hiểu nhất là giả vờ yếu đuối, giả vờ lương thiện, cậu nghĩ xem cô ta không có năng lực gì lại dỗ dành mẹ anh đưa nhiều tiền như vậy để mua tập đoàn Hoắc Thị, trên hợp đồng lại viết tên cô ta.”
Không thể không nói câu cuối cùng đã kích động Thương Mỗ.
“Cô đang giở trò chia rẽ.”
“Thương Mỗ, anh biết rõ nhất Khương Kiều Nhân ở bên cạnh Khương Tụng trong bao lâu, nhiều nhất là hai ba năm, tôi muốn hỏi một câu mẹ anh đã cho anh mấy trăm tỷ đôla chưa?”
“Tôi không muốn nghe cô nói nữa.” Thương Mỗ không muốn nói chuyện nữa.
“Cậu cứ điều tra Khương Kiều Nhân đi, đừng để Khương Kiều Nhân phá nát cả nhà cậu, còn có vợ chồng Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du không phải là kẻ tầm thường, Lạc Tâm Du đã đẩy bà ngoại tôi xuống cầu thang, lúc trước vợ chồng bọn họ phải ngồi tù vì chuyện đó, thậm chí hai người này mở công ty xây dựng cũng thường xuyên ăn bớt xén nguyên vật liệu, mang tiếng xấu rất nhiều.”
Khương Tuyết Nhu cúp máy trước.